Rất nhanh, Đồng Tích tắm xong đi ra.Mặc áo ngủ Hoắc Viêm Chi trên người.
Áo ngủ rất rộng lớn, rất dài, tôn cô đến càng ngày càng nhỏ nhắn xinh xắn.
Vốn cột đuôi ngựa, bây giờ xõa ra, nửa khoác trên vai, đen bóng giống như thác nước.Cô mới vừa tắm xong, sạch sẽ mà lại thơm tho.
Tinh khiết đếngãi ngứa lòng người.Hoắc Viêm Chi ngồi trên ghế salông, nhìn thấy Đồng Tích như vậy, chỉ cảm thấy sáng mắt lên.
Rất lâu, tầm mắt đều không thể từ trên người cô rút ra.Đồng Tích phát giác dị dạng, nhấc mắt, lúc đối đầu tầm mắt của anh, hơi run nháy mắt.
Thế nhưng Hoắc Viêm Chi đã sắp một bước thu lại tâm trạng.Đứng dậy, đưa sữa bò tới cho cô, "Mới vừa hâm, uống lúc còn nóng đi.
Chú đã bảo nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn, mặc kệ có không đói bụng cũng ăn một chút.
Cái tuổi này của con chính là tuổi đang lớn."Giọng điệu làm như một bộ trưởng bối xứng chức căn dặn vãn bối, nhanh chóng bỏ đi lòng cảnh giác của cô bé."Cảm ơn chú tư." Đồng Tích không nghĩ nhiều, uống sữa bò.Ngửi thấy được hương vị, cũng là thật sự đói bụng.
Từ tối hôm qua nhốt lại, đến bây giờ, cô chính là chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Lại không thấy ngon miệng, bây giờ thức ăn ngon trước mặt, cũng không chịu đựng được.Tuy cảm thấy quấy rầy, nhưng vẫn là theo lời ngồi xuống.Ăn một lúc, Đồng Tích chỉ cảm thấy cả người dần dần ngơ ngơ ngác ngác, không ngừng đánh ngáp.Tối hôm qua chưa ngủ, vốn là tinh thần liền không tốt, nhưng cô không nghĩ tới buồn ngủ đến nhanh như vậy."Phòng dưới lầu đã cho người hầu thu thập xong.
Chú thấy con mệt như thế, cũng chớ miễn cưỡng, đi ngủ một chút đi." Hoắc Viêm Chi có mục đích khác khuyên cô.Đồng Tích vốn vẫn là cố chống đỡ lát nữa, nhưng vừa đứng lên, chỉ cảm thấy chao đảo.Cuối cùng, ngay cả chính mình cũng không biết nằm xuống thế nào.
Chỉ biết là, vừa dính vào gối, cô lập tức ngủ thiếp đi.Ảm đạm đến không còn tri giác.Đồng Tích yên tĩnh bình nằm ở trên giường, ngủ đến thâm trầm, hô hấp an tường mà ôn hòa.Hoắc Viêm Chi ngồi ở mép giường, nhìn xem cái khuôn mặt nhỏ nhắn kia, ánh mắt càng ngày càng thâm lại.Chẳng trách tính tình Hoắc Thiên Kình lạnh lùng tránh xa người ngàn dặm vậy mà phá thiên lệ nuôi con bé này ở nhà.Cô quá tươi đẹp.
Tươi đẹp đến liền nhìn như vậy, liền cảm thấy thế gian ôn hòa, yên tĩnh không hỗn loạn.Khó tự kiềm chế, Hoắc Viêm Chi lấy tay sờ mặt Đồng Tích.
Dưới đầu ngón tay, da thịt cô gái xúc cảm mềm mại làm lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.Hô hấp lập tức liền nặng."Quả nhiên là cái yêu tinh nhỏ câu người..." Anh cảm thán.
Ách một tiếng.Chỉ là nhẹ nhẹ đụng vào như vậy, càng làm anh lập tức có phản ứng.Đồng Tích ngủ đến thâm trầm, không hề hay biết lúc này có người đang có ý đồ xấu với mình.Hoắc Viêm Chi miệng khô lưỡi khô kéo cà vạt của mình xuống, ngón tay cởi từng viên cúc áo sơmi, "Dù sao sau này cũng là phải hầu hạ hai người đàn ông Hoắc gia, trước khi hầu hạ bọn họ, để chú tư vui đùa một chút, con cũng không tổn thất gì."Rất nhanh.Áo sơmi đã bị anh vội vã không nhịn nổi cởi ra, ném tới trên đất.Hai tay anh phân biệt chống đỡ ở hai bên cô, cúi đầu, áp sát..