Tiếng hét của bà ấy như xé tim xé phổi, cực kỳ điên cuồng.
Ánh mắt của An Bích Hà lạnh lùng, cô ta khinh miệt cười: “Con gái bác vốn là một người bệnh, gió yếu vừa thổi đã lập tức bỏ chạy.
Sớm muộn gì cũng phải có kiếp nạn này, chỉ là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, cho nên chuyện này mới xảy ra sớm hơn mà thôi.
Cô ấy qua đời sớm còn có thể tránh khỏi sự thống khổ.
Sao bác có thể đổ lỗi cho tôi được chứ?”
Lời này nói thật đúng là không có lương tâm, thậm chí còn có thể nói là ác độc.
Lần này đừng nói là mẹ của cô gái, đến bố của cô gái cũng muốn xông lên đánh người.
Ngón tay của ông ấy nắm chặt, ông ấy trừng mắt lên nhìn An Bích Hà, trên mu bàn tay còn lộ đầy gân xanh, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Sắc mặt của mẹ cô gái đó lại càng tối hơn.
Cả người bà ấy chợt mềm nhũn mà tựa vào lòng chồng mình, giống như là sắp ngất xỉu.
.
ngôn tình ngược
“Quá đáng ghét, sao trên thế giới này lại có loại người ác độc như vậy chứ? Sao cô có thể nói ra loại lời này, làm sao có thể.
Giọng nói của mẹ cô gái lẩm bẩm vang lên.
Khi bà ấy nói ra những lời này gần như toàn thân đều kiệt sức, cả người đều run rẩy.
An Bích Hà không thèm để ý mà nâng cằm lên.
Cô ta đưa mắt nhìn về phía vợ chồng bọn họ ôm nhau có bộ dạng yếu đuối và tuyệt vọng, toàn thân hai người bọn họ đều tràn ngập sự bi thương mà đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác sảng khoái.
Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn bị nhắm vào, từ cô chủ cao.
cao tại thượng của nhà họ An biến thành kẻ mà bất cứ người bình thường nào cũng có thể sỉ nhục và giãm đạp lên.
Điều này làm cho cô ta cảm thấy mình bị đàn áp và suy sụp.
Khi đối mặt với cặp vợ chồng này, cô ta dường như đã trở lại bộ dáng cao cao tại thượng trước kia, có thể tùy ý đánh đập, mắng mỏ và bắt nạt người khác.
Trên khuôn mặt An Bích Hà hiện lên một tia ác ý: “Cho nên tôi thành tâm khuyên mấy người nên thức thời một chút.
Mau cầm tiền rồi rời đi đi.
Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, hai người lại còn trẻ, về sau sẽ lại có con cái, đừng liều mạng với tôi nữa, như vậy mọi người đều sẽ an ổn.
Tôi có thể tiếp tục mở cửa hàng của mình, hai người có thể cầm ba tỷ này để sống một khoảng thời gian tốt hơn trước.
Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Thân thể của bố cô gái đó chợt trở nên căng thẳng.
Ông ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc để nhìn cô ta, mãi một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Trên mặt An Bích Hà hiện lên một vẻ hài lòng.
Trước khi cô ta cũng đã từng cố ý điều tra, cặp vợ chồng này có gia cảnh bình thường lại nuôi một đứa con gái bệnh tật như vậy.
Vì thế, hai người này đã tiêu hết tiền từ lâu, trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Ba tỷ này đối với bọn họ mà nói, chính là một sự cám dỗ rất lớn.
An Bích Hà nói xong, thấy hai người không có động tác gì thì đắc ý cười rồi dẫn theo người bên cạnh xoay người rời đi.
Sau khi bóng lưng cô ta biến mất, hai vợ chồng nhìn tấm thẻ ngân hàng trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng và tràn đầy sự chán ghét.
“Ba tỷ mà có thể cướp đi mạng sống của con gái tôi sao?”
Giọng nói của người vợ khàn khàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Tôi thà con gái tôi trở về còn hơn là lấy ba tỷ này của cô.”
Người chồng vỗ vai rồi trấn an bà ấy.
Sau đó, ông ấy âm trầm nói: “Chúng ta không cần ba tỷ này.
Chúng ta nhất định phải giúp con gái đòi lại công lý, để con bé không chết một cách vô ích như vậy”
Sau khi con gái qua đời và sau khi điều tra nguyên nhân, vợ chồng họ đã liên lạc trực tiếp với các phương tiện truyền thông.
Một chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người như vậy, các tin tức nhanh chóng nổ tung.
Nhưng An Bích Hà này có quá nhiều thủ đoạn, sau lưng cũng có người trợ giúp.
Nửa ngày sau, tin tức đã bị thu lại, cho nên An Bích Hà mới có thể không sợ hãi đến trước mặt bọn họ mà kiêu ngạo rồi uy hiếp bọn họ phải giải quyết riêng như vậy..