Giải quyết xong chuyện của An Bích Hà, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên nhớ tới một người mà nhìn về phía Trần Thanh Minh với vẻ thăm dò và một chút lắm chuyện.
“Đúng rồi, gần đây Phương Ly có đến tìm anh không? Tôi cũng chưa nghe thấy tin tức gì về nơi làm việc của cô Lời này vừa được nói ra, sắc mặt của Trần Thanh Minh lập.
tức trầm xuống.
Nụ cười trên mặt anh ta cũng được thu lại.
Anh ta cắn chặt răng, âm thanh giống như được phát ra từ trong khe răng, lộ ra một vẻ bực bội.
“Người phụ nữ đó chính là một người điên”
Câu trả lời này khiến Lạc Hiểu Nhã sửng sốt một chút, cô kinh ngạc nhìn về phía Trần Thanh Minh.
Khi thấy sắc mặt của anh ta trông thật sự là rất khó coi mới vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cô ấy đã làm gì anh à?”
Lạc Hiểu Nhã quả thật là cảm thấy có chút tò mò.
Người phụ nữ tên Phương Ly là một người rất ác độc, chẳng lẽ cô ta thật sự đã làm ra những chuyện không hay đối với Trần Thanh Minh rồi sao?
Trần Thanh Minh hít một hơi thật sâu, ngón tay siết chặt đến mức phát ra tiếng động nhỏ: “Không biết người phụ nữ này đã biết được địa chỉ của tôi từ chỗ nào, mấy ngày nay đều canh gác ở trước cửa nhà tôi.
Thậm chí có nhiều lần, khi tôi trở về lấy đồ, tôi đều phát hiện cô ta đang lén lút muốn cạy cửa nhà tôi, muốn lẻn vào.”
Lạc Hiểu Nhã nghĩ đến cảnh tượng này, cô cũng hít vào một hơi.
Hành vi này quả thật là rất ghê tởm.
Hiện tại, có vẻ như hành động của Phương Ly có chút cực đoan.
Cho dù có thế nào thì tình huống này vẫn khiến cho người khác cảm thấy không được bình thường.
Bây giờ, Trần Thanh Minh quả thực cảm thấy sợ cô gái tên Phương Ly này.
Anh ta thực sự không muốn, một ngày nào đó về nhà trong trạng thái mệt mỏi, nhưng kết quả lại phát hiện ra trong phòng mình giấu một người phụ nữ điên.
Loại cảm giác.
này thật đáng sợ, cứ giống như là cảm giác đang xem phim kinh dị.
“Không chỉ vậy” Anh ta vừa nói vừa đỡ lấy cái trán của mình rồi tỏ vẻ đau khổ: “Mấy ngày nay cô ta liên tục gọi điện thoại cho tôi và luôn quấy rối tôi.
Mặc dù tôi đã để số của cô ta vào danh sách đen nhưng chuyện này vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Cô ta sẽ đổi số rồi tiếp tục gọi điện thoại cho tôi”
Trần Thanh Minh là chủ sở hữu của một công ty, thường xuyên phải hợp tác với các khách hàng, cho nên anh ta không thể chặn các số lạ một cách bừa bãi được.
Vừa mới nói xong, điện thoại di động trên bàn làm việc chợt vang lên.
Trần Thanh Minh nhìn qua, sắc mặt của anh ta lại trở nên vô cùng khó coi: “Nếu như tôi đoán không nhầm, cú điện thoại này có lẽ là do Phương Ly gọi”
Theo ánh mắt của anh ta, Lạc Hiểu Nhã cũng nhìn qua.
Lúc này, cô chỉ nhìn thấy trên màn hình điện thoại là một dãy số điện thoại.
Cô duỗi ngón tay của mình ra rồi cầm chiếc điện thoại di động lên và nói với Trần Thanh Minh: “Tôi sẽ giúp.
anh nhận cuộc gọi này”
Hai mắt Trần Thanh Minh sáng ngời.
Anh ta vội vàng gật đầu, bây giờ anh ta thật sự rất sợ Phương Ly này.
Điện thoại vừa được kế có lẽ Phương Ly cũng không ngờ răng cuộc gọi này của mình vậy mà lại có người nhận, cho nên cô ta sửng sốt một lúc.
Sau khi phản ứng lại, cô ta dùng giọng điệu sắc bén và hưng phấn kêu lên một tiếng: “Thanh Minh, anh, anh nhận điện thoại của tôi.
Tôi biết, tôi biết là anh.
thích tôi”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hiểu Nhã chợt nhíu mày.
Giọng điệu này của Phương Ly nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, có chút điên cuồng, còn có chút cảm giác bệnh hoạn.
Cô vẫn luôn cảm thấy cô ta có thể dùng điệu cười này để giết người trong vòng một giây.
“Phương Ly, là t Lạc Hiểu Nhã nói với giọng điệu thản nhiên.
Ở đầu gây bên kia, giọng điệu hưng phấn và có chút sắc bén của Phương Ly đột nhiên dừng lại.
€ô chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp vô cùng nặng nề được truyền đến từ bên kia micro, cứ giống như Phương Ly đang liều mạng để nhẫn nại cái gì đó.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nói chuyện với giọng điệu có chút khàn khàn mà lộ ra vẻ ghen ghét.
“Lạc Hiểu Nhã, tại sao cô lại có thể trả lời điện thoại, Trần Thanh Minh đâu? Cô có đang ở cùng với anh ấy không? Hai người đang làm gì vậy? Cô làm như vậy có đúng với Hoắc Tùng Quân không?”.