Sau khi cả hai vào tiến vào bữa tiệc, quả nhiên rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên Lạc Hiểu Nhã.
Mẹ Hoắc là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, về cơ bản mỗi lần tham dự bữa tiệc đều trở thành tiêu điểm, Lạc Hiểu Nhã là một gương mặt mới, được mẹ Hoắc đối xử thân mật như vậy khiến cho những người có mặt vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Những người vừa chứng kiến mọi chuyện bên ngoài cũng bắt đầu bàn tán xôn xao với người bên cạnh.
Mẹ Hoắc tiếp tục nói những lời như vừa ở bên ngoài, khi được người khác khen ngợi về trang phục và cách trang điểm, bà ấy liền kéo Lạc Hiểu Nhã ra giới thiệu với vẻ mặt tự hào.
Chẳng bao lâu, hầu như tất cả mọi người trong bữa tiệc đều biết đến thân phận của Lạc Hiểu Nhã, đối với thái độ hời hợt quan sát ban đầu thì giờ đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
Lạc Hiểu Nhã đi theo mẹ Hoắc, tự nhiên thoải mái trò chuyện với các quý bà quý cô khác, cô là người lễ phép và hiểu chuyện, rất nhanh đã chiếm được tình cảm của họ.
Chủ đề giữa phụ nữ, ngoài chuyện chồng con thì không thể rời bỏ nhất chính là mỹ phẩm và thời trang.
Lạc Hiểu Nhã đối với lĩnh vực này hết sức quen thuộc, cũng có khá nhiều kinh nghiệm, thỉnh thoảng đưa ra một số ý kiến của bản thân, trò chuyện qua lại với các quý bà quý cô rất vui vẻ.
Mẹ Hoắc cũng nhân cơ hội giới thiệu rằng về phòng làm việc tư nhân sắp mở trong vài tháng nữa của cô.
Nể mặt nhà họ Hoắc, hơn nữa Lạc Hiểu Nhã quả thực rất tài năng, các tác phẩm thiết kế đều tràn đầy sức sống làm cho các quý bà nhanh chóng tỏ ý muốn ủng hộ.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, bỗng một âm thanh kỳ dị đột nhiên vang lên sau lưng.
“Bữa tiệc hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, loại người nào cũng có thể đi vào? Đến đây rao bán quần áo, lực lượng an ninh cũng không để ý”
Những người xung quanh mẹ Hoắc và Lạc Hiểu Nhã đột nhiên trở nên im lặng nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện.
Mẹ Hoắc vốn dĩ trên mặt còn đang tươi cười, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, nụ cười lập tức tắt lịm, trông bà ấy tỏ ra vô cùng lạnh lùng, giữa hai lông mày còn hiện lên vẻ chán ghét.
“Người này sao cũng tới đây!”
Hoắc Lạc Hiểu Nhã trước giờ chưa từng nhìn thấy người này nên tiến đến gần mẹ Hoắc nhỏ giọng hỏi: “Bác gái, người này là ai vậy ạ?”
Hoắc hừ lạnh một tiếng, đáp: “Đó là con gái của ông cụ Ng Cô nghe vậy trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Khi biết được Ngô Thành Nam cùng An Bích Hà hợp tác với nhau, Hoắc Tùng Quân có từng kể với cô về chuyện của nhà họ Ngô”
Lạc Hiểu Nhã nhớ là ông cụ Ngô có hai đứa con, một trai một gái.
Cậu con trai lớn bởi vì tình yêu bị gia đình cấm cản nên đã dẫn theo bạn gái bỏ trốn, hơn mười mấy năm biệt tăm biệt tích, mãi cho đến khi Ngô Thành Nam trở về nhà họ Ngô mang theo tin tức vợ chồng cậu đã qua đời thì mọi người mới biết.
Sau khi cậu cả bỏ nhà ra đi, ông cụ Ngô cũng chỉ còn lại mỗi một đứa con gái, nên đối với bà ta hết mực yêu thương nhưng vì quá cưng chiều dẫn đến tính tình vô cùng kiêu căng.
Về sau đứa con gái này của ông ta được gả vào nhà họ Trần, trở thành bà Trần rồi hạ sinh ra một cậu con trai chính là Trần Bách Nhã.
Lúc nhắc đến bà Trần vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân có chút phức tạp cùng do dự.
Điều này khiến Lạc Hiểu Nhã không khỏi có chút tò mò, sau đấy dưới sự chất vấn của cô, anh đành phải kể sơ qua về sự việc đó.
Hóa ra năm ấy, bà Trần khi vẫn còn là tiểu thư nhà họ Ngô, chưa được gả đi, đã từng phải lòng bố Hoắc, hai bên gia đình cũng môn đăng hộ đối, bố Hoắc mặc dù không có tài năng trong việc kinh doanh nhưng lại được một gương mặt điển trai tuấn tú.
Bà ta rất thích ông ấy, ông cụ Ngô cũng vừa lòng với gia thế của nhà họ Hoắc, còn định sắp xếp thời gian sang gặp ông cụ Hoắc thể bàn bạc chuyện cưới hỏi.
Nhưng lúc đấy bố Hoắc lại dẫn mẹ Hoắc về nhà ra mắt, tuyên bố rằng nếu không phải bà ấy thì sẽ không lấy vợ..