“Dù sao em cũng là vị trưởng bối đầu tiên nhận được lễ vật, cả anh và ông nội Hoắc đều chậm hơn em một bước.” Mẹ Hoắc: vừa nói vừa ngẩng đầu đi về phía Lạc Hiểu Nhã.
Bố Hoắc tuy có chút ghen tị nhưng vẫn đi theo, cẩn thận đỡ bà ấy: “Em còn đang mang giày cao gót, đi chậm một chút, cẩn thận ngã cầu thang”
“Hiểu Nhã, chúng ta đi thôi, sắp trễ giờ rồi.”
Mẹ Hoắc lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Lạc Hiểu Nhã vội vàng đi về phía bà ấy, vừa bước được hai bước liền bị Hoắc Tùng Quân kéo lại.
Cô nhìn anh thắc mắc.
Hoắc Tùng Quân cười nói với mẹ Hoắc: “Mẹ, đúng lúc con đang rảnh, con đưa mẹ và Hiểu Nhã đi, bố hình như có việc nên đang vội.”
Bố Hoắc đang cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi theo hai người liền quay đầu lại Ông ấy nói mình không có thời gian khi nào? Hoắc Tùng Quân đúng là quá gian xảo!
Mẹ Hoắc nghe vậy lập tức bỏ rơi chồng mình, kéo Lạc Hiểu Nhã đi về phía con trai mình: “Đi thôi, con đưa chúng ta đến đó”
“Vợ… Không phải em bảo anh đưa em đi sao?” Bố Hoắc ủy khuất nói.
Mẹ Hoắc quay đầu nhìn ông ấy, tự nhiên nói: “Hiếm khi con trai muốn đưa em đi một lần, em đương nhiên phải đồng ý rồi.
Anh là người lớn sao còn dính người như vậy”
Nói xong liền rời đi mà không ngoái lại.
Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đã ở với ông cụ Hoắc, lớn lên tính cách lại lãnh đạm.
Thật lòng mà nói, hai người họ chưa bao giờ đi chung với nhau.
Lần này cuối cùng anh cũng đề nghị đưa bà ấy và Hiểu Nhã đến bữa tiệc, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được.
Con trai và con dâu ưu tú như vậy, dĩ nhiên bà ấy phải khoe khoang một phen.
Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự ở ngoại ô, khung cảnh rất dễ chịu và không khí trong lành.
Khi Hoắc Tùng Quân lái xe đến nơi, mặt trời đã lặn.
Trước cửa biệt thự đỗ rất nhiều ô tô sang trọng, trên cây được trang trí bằng những chiếc đèn lông nhỏ đủ màu sắc cực kỳ lộng lẫy và lãng mạn, người ra vào cơ bản đều là phụ nữ mặc lễ phục, trang điểm tỉnh tế.
Thời điểm xe của nhà họ Hoắc đến nơi, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lần này Hoắc Tùng Quân đóng vai một tài xế tiêu chuẩn, xuống xe mở cửa cho mẹ anh và Lạc Hiểu Nhã, đồng thời đỡ hai người ra ngoài.
Lúc mẹ Hoắc bước xuống, các chị em vội vàng kéo nhau tới, thi nhau nắm lấy tay bà ấy khen.
“Bà Hoắc, lễ phục hôm nay của bà thật sự rất đẹp, vừa đoan trang vừa nhã nhặn.”
“Bộ sườn xám này thật sự rất hợp với dáng người của bà, trang điểm và làm tóc cũng thật tinh xảo, thoạt nhìn cứ như là một mỹ nhân thời dân quốc.”
“Bà mời chuyên gia trang điểm nào đó? Thật xinh đẹp.
Toàn bộ khí chất trên người giống như bước ra từ tranh vẽ vậy”
Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân đứng cạnh mỉm cười nhìn mẹ Hoắc đang bị vây quanh, ánh mắt đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Bà ấy cũng thầm quan sát ánh mắt của các quý bà xung quanh, phần lớn lời khen là thật lòng, ánh mắt ai nấy đều sáng ngời.
Có người thân thiết với mẹ Hoắc trực tiếp đưa tay chạm vào quần áo trên người bà ấy, trâm trồ khen ngợi.
Khoe được một lúc, mẹ Hoắc liếc mắt nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đang tươi cười bên cạnh, vội vàng vẫy tay với cô: “Hiểu Nhã, Tùng Quân, lại đây.”
Lời này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các quý bà..