“Con khốn vô liêm sỉ An Bích Hà này, bọn họ còn dám gọi cảnh sát nữa à”
“Chạy đi, đừng để bị bắt, nếu không người nhà sẽ phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho chúng ta về đó.”
“Kệ mẹ con bọn họ đi”
Đám người bên ngoài hoảng sợ bỏ chạy, tiếng bước chân vội vã xen lẫn giọng nói hoang mang sợ sệt.
Cuối cùng mẹ An và An Bích Hà cũng nở được một nụ cười nhẹ nhõm, đã giải quyết được đám người đó rồi.
Một lúc sau thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lúc này An Bích Hà mới đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa, vừa đi tới đã phát hiện hai chân tê rần, lảo đảo một chút mới từ từ khôi phục lại tri giác.
Cô ta nén chịu cảm giác tê rần ở chân, trong lòng thầm nguyền rủa đám người chết tiệt kia rồi khập khiễng đi ra mở cửa.
Quả nhiên người gõ cửa là cảnh sát.
“Có phải các cô gọi cảnh sát không?” Người cảnh sát nghiêm mặt hỏi.
An Bích Hà gật đầu: “Là chúng tôi đã gọi cảnh sát.”
Cô ta hoảng hốt, mặt tái mét, mắt đỏ hoe, chỉ vào cửa kính của nhà mình và nói: “Mẹ con tôi chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa kính vỡ tan tành.
Các anh xem, chỗ này, chỗ này, còn ở đẳng kia nữa”
An Bích Hà chỉ từng cái một, vừa rồi không để ý tới, bây giờ nhìn lại mới nhận ra gần như toàn bộ cửa kính đều bị vỡ nát, nếu cảnh sát đến muộn hơn một chút thôi, là đám người kia thật sự đã có thể xông thẳng được vào trong nhà rồi.
“Bọn họ cũng ném rác vào trong nhà nữa, tôi và mẹ của tôi suýt chút nữa là bị thương rồi”
Cảnh sát cũng nhận thấy những điều này, chăm chú quan sát sàn nhà đầy rẫy rác rưởi.
“Ban nấy chúng tôi vừa xuống xe, nhóm người kia đã chạy thoát rồi.
Bọn họ rất rành khu này.
Đáng tiếc là chúng tôi không đuổi kịp bọn họ, cô có biết bọn họ gồm những ai không?”
Đương nhiên bọn họ rất quen thuộc nơi này, lúc trước nhóm người đó thường cùng cô ta lăn lộn làm ăn, đã từng đến nhà họ.
An rất nhiều lần rồi, cho nên bọn họ rất rành đường đi nước bước ở khu vực này.
Nhưng khi nghe cảnh sát hỏi, An Bích Hà lắc đầu và nhỏ giọng nói: “Cũng không biết là đám côn đồ cắc ké từ chỗ nào.
đến đây nữa: Cô ta không dám nói ra thân phận của những người đó, bây giờ An thị đã làm mích lòng những người đó.
Nếu cô ta trực tiếp khai ra bọn họ, cùng lắm là bọn họ sẽ bị đưa về đồn cảnh sát, nhưng chẳng mấy chốc sẽ được người nhà đến bảo lãnh ra cả thôi.
Nhưng cô ta gặp họa rồi, đám người kia chắc chắn sẽ lại càng căm giận cô ta hơn.
Một khi đã bị đám người kia ghi hận thì chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho cô ta.
Khi cảnh sát hỏi về việc camera giám sát, An Bích Hà đã trả lời rằng camera giám sát đã bị hỏng trước đó và chưa sửa xong.
Bên tiểu khu cũng không có cách gì cung cấp được băng ghi hình từ camera giám sát, nên bọn họ không thể làm gì được đám người con ông cháu cha vô công rỗi nghề đó được.
Phía An Bích Hà cũng không muốn điều tra tiếp, nên cảnh sát chỉ có thể xóa bỏ coi như không có gì.
“Các cô phải nhanh chóng sửa lại cửa sổ, vì có khả năng đám người kia sẽ quay lại trả thù, nhất định phải chú ý đến an toàn của mình”
Cảnh sát dặn dò hai mẹ con An Bích Hà, anh ta đang nhấc chân chuẩn bị trở về thì đã bị An Bích Hà và mẹ An kéo lại.
Anh quay đầu nhìn An Bích Hà và dò hỏi: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
An Bích Hà hơi do dự, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh ta: “Bây giờ ở nhà chỉ có hai người là mẹ và tôi thôi.
Sửa kính cũng mất thời gian không ít, bây giờ chúng tôi không dám ở nhà”.