An Lạc, chắc chắn ông ấy đã nói điều đó với cậu, có đúng không?”
Lý Gia Minh im lặng, hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi không thể ra mặt.
Tôi đã hứa với bố tôi”
Hơi thở Lạc Hiểu Nhã gấp gáp, giọng nói khó nhọc: “Nhưng bây giờ bố cậu đã qua đời…
Quý Tiêu Châu vội vàng kéo Lạc Hiểu Nhã để cô bình tĩnh.
Lạc Hiểu Nhã bị cậu ta nhắc nhở, buộc bản thân phải bình tĩnh, suy nghĩ một chút, tìm ra trong bình luận ra những nhận xét về pháp y Lý, đưa chúng cho Lý Gia Minh.
“Bố cậu mất đã ba năm rồi, nhưng trong suy nghĩ của nhiều người, ông ấy là người ngay thẳng, nhân hậu.
Có lẽ trong đời ông ấy chỉ làm một việc trái lương tâm như vậy khiến nạn nhân bị oan.
Tôi tin thời điểm ông ấy qua đời chắc cũng không được bình an, đúng chứ?”
Sau khi nghe lời này, lông mi của Lý Gia Minh run lên, trầm mặc mím môi không nói.
Nhìn bộ dạng này của cậu ta, cô tin chắc mình đoán đúng rồi.
Biểu tình cô chấn động, nói tiếp: “Trong suốt cuộc đời pháp y Lý có danh tiếng tốt, bởi vì đoạn ghi âm này có thể che giấu sự thật.
Nhiều người trên mạng rất cực đoan, thậm chí chúng ta cũng thường có hành vi như vậy.
Một kẻ xấu cả đời làm chuyện xấu đột nhiên làm một việc tốt thì người khác sẽ có ấn tượng rằng người này không xấu, nhưng nếu một người tốt cả đời làm việc tốt mà đột nhiên làm điều xấu, thì ấn tượng của mọi người về anh ta là người này bề ngoài ra vẻ đạo mạo và đạo đức giả…”
Lạc Hiểu Nhã vừa nói, hơi thở của Lý Gia Minh đột nhiên gấp gáp, như thể cậu ta đang muốn nói gì đó, nhưng bởi vì cậu ta cân nhắc phải nói gì, nên trên khuôn mặt tái nhợt lo lắng của cậu ta lên nét đỏ bừng.
Khi Quý Tiêu Châu nhìn thấy vậy thì lập tức đổ thêm đầu vào lửa, cho Lý Gia Minh xem những bình luận ác ý của những người trên mạng về pháp y Lý: “Đời này bố cậu đã làm một việc trái lương tâm, bây giờ bị bọn họ nói thành tội ác tày trời, hợp tác với người xấu làm bậy.
Nếu cậu không đứng ra giải thích toàn bộ câu chuyện, thì trong mắt người khác bố cậu là một người một người xấu, là một cái gai của cảnh sát”
Lạc Hiểu Nhã nói tiếp: “Sau này nhắc đến ông ấy, ấn tượng của người khác không phải là đối tác công lý của cảnh sát, không phải anh hùng gốc rễ của án oan, mà là nỗi hổ thẹn của đất nước, đồng lõa của kẻ ác…”
“Đủ rồi!” Lý Gia Minh đột ngột đứng dậy, chiếc ghế trượt trên sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Cậu ta chống tay dựa vào bàn, thở gấp, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng họ cũng biết sắc mặt cậu ta lúc này vô cùng khó coi.
Cậu ta thở hổn hển, một lúc lâu sau mới nói: “Bố tôi làm thế là vì tôi…”
Lạc Hiểu Nhã và Quý Tiêu Châu liếc nhau, trong lòng khẩn trương.
Lý Gia Minh chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt uể oải, như đang suy nghĩ điều gì, viền mắt ươn ướt, khóe mắt ửng hồng.
“Tôi và bố sống nương tựa vào nhau.
Sức khoẻ tôi từ nhỏ đã không tốt, ông ấy vừa là bố vừa là mẹ, đã nuôi tôi lớn lên.
Ông ấy đã hành nghề y nhiều năm và làm việc chăm chỉ, nhưng ông ấy luôn lo lãng cho sức khỏe của tôi nên tiền lương, tiền thưởng đều dốc hết cho bệnh viện”
Lý Gia Minh nói, ánh mắt áy náy: “Bốn năm trước, tôi bị bệnh nặng, lúc ấy cần phải phẫu thuật, phí phẫu thuật hơn triệu là cái giá trên trời đối với nhà tôi, bố tôi gom mãi vãi không đủ.
Bác sĩ nói nếu bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để phẫu thuật, tôi sẽ hoàn toàn xong đời.”
“Tối hôm đó, bố tôi nằm cạnh giường tôi cả một đêm, ngày hôm sau cũng không có xuất hiện ở bệnh viện, đến sáng hôm sau mới mang thẻ ngân hàng đến bệnh viện với vẻ mặt mệt mỏi”
Hô hấp Lạc Hiểu Nhã trở nên nhẹ hơn rất nhiều, lông mi cô không ngừng run rẩy, cô không dám lên tiếng cắt ngang lời cậu ta.
Lý Gia Minh như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, từ tốn nói: “Tôi biết bố tôi đã vay mượn tất cả người thân và bạn bè, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể gom đủ số tiền, thực sự tôi biết số tiền đó đến từ đâu, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bố, tôi không dám nói “
“Sau ca phẫu thuật, tình trạng của tôi được cải thiện.
Nhưng trong lòng bố tôi lại áy náy và dày vò.
Một năm đó, ông ấy liều mạng làm việc, hầu như mỗi ngày đều bên ngoài.
Chỉ trong một năm, ông ấy đã kiệt sức.
Trước khi qua đời, ông ấy đang nẫm trên giường bệnh, toàn thân gầy trơ xương, ông ấy cầm tay tôi sám hối hết lần này đến lần khác.”
Khi nói đến đây, cậu ta như chợt bừng tỉnh, ngước nhìn Lạc Hiểu Nhã, nói: “Bố tôi thực xin lỗi cô, xin lỗi bố cô, xin lỗi gia đình cô.
Nhưng xét cho cùng, đó là vì tôi, thân thể của tôi không biết cố găng mới dẫn đến bố tôi đi trên con đường sai trái này, là lỗi của tôi.
“.