Lại là kiểu này, ông ngoại lại bắt đầu thiên vị Ngô Thành Nam, rõ ràng là anh ta đang giở trò, tự khiến mình bị thương nặng, đây là điều anh ta đáng phải nhận.
Ông ngoại cũng đã đoán được rồi, nhưng mà ông ngoại vẫn răn dạy anh ta trước, tại sao chứ, tại vì anh ta là cháu ngoại, còn Ngô Thành Nam là cháu cháu nội sao?
Rõ ràng trước khi Ngô Thành Nam trở lại, ông ngoại yêu thương nhất chính là anh ta.
Trần Bách Nhã nghĩ tới đây, hai mắt đỏ lên, tràn đầy tủi thân cùng hận ý.
Ca phẫu thuật kéo dài ròng rã ba tiếng đồng hồ, lúc bác sĩ bước ra, khuôn mặt của bác sĩ lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Ông cụ Ngô vội vàng đứng lên hỏi: “Bác sĩ, làm sao vậy, thẳng bé nhà tôi không xảy ra chuyện gì chứ?”
Giọng nói của ông cụ đầy sốt ruột, con mắt đục ngầu già nua không giấu được vẻ lo lắng.
Trần Bách Nhã liếc nhìn ông ngoại, không nói gì, nhưng mà ánh mắt lại nhìn bác sĩ đầy mong đợi, hy vọng Ngô Thành Nam mau chết đi Bác sĩ nhìn ông cụ đang rất sốt ruột trước mặt, thở dài một hơi, nói: “Tính mạng thì không có vấn đề, nhưng bàn chân kia bị đè trong xe quá lâu, sau này có thể gặp một số vấn đề về đi lại”
Ông cụ nghe đến đây, cây gậy chống trong tay đều cầm không được, cả người lung lay sắp ngã.
Trần Bách Nhã vội vàng bước tới đỡ ông ngoại, chân của Ngô Thành Nam xảy ra vấn đề khiến anh ta rất vui vẻ, nhưng anh ta không muốn sức khỏe ông ngoại xảy ra chuyện gì.
“Ông ngoại, ông có sao không?”
Ngô lão gia tử vịn tay Trần Bách Nhã để đứng vững, bằng mắt thường có thể thấy được lại già nua hơn một chút, nhìn chảm chăm bác sĩ, run rẩy hỏi: “Bác sĩ, anh, anh có thể nói kỹ một chút đi được không? Cái gì gọi là có vấn đề về đi lại?”
Bác sĩ giải thích: “Thông thường, đi bộ không phải là vấn đề lớn, nhưng mà không thể đi quá nhanh, nếu là đi quá nhanh hoặc chạy quá nhanh, có thể nhìn ra sẽ có chút… Tập tễnh”
Bác sĩ do dự hồi lâu mới nói ra mấy chữ cuối cùng Ông cụ siết chặt tay, nhưng cũng không suýt ngất như lúc đầu.
Ông cụ vốn đã chuẩn bị tâm lý cho điều †ồi tệ nhất, nhưng mà thực tế bác sĩ nói vẫn tốt chút so với những gì ông cụ tưởng tượng.
Sắc mặt Trần Bách Nhã không thay đổi, nhưng trong lòng đang nở hoa.
Ngô Thành Nam là người có lòng tự trọng cao, nếu anh ta biết sau này sẽ là người què, nhất định sẽ không chấp nhận được.
Anh ta coi trọng mặt mũi nhất, mỗi lần ở bên ngoài đều đem mình ngụy trang kiểu chó khoác da người, giả thành dáng vẻ của một cậu ấm nhẹ nhàng hiểu biết, nếu như trở thành một tên què, vậy khả năng anh ta sau này sẽ không dám đến các bữa tiệc.
Nhưng mà ngại việc ông cụ còn ở đây, nên Trần Bách Nhã cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Ngô Thành Nam đã tỉnh lại sau hôn mê, anh ta nằm trong phòng phẫu thuật, nghe thấy được các y tá nói chuyện với nhau, khi bị đẩy ra, sắc mặt đen như mực, cũng không thèm giả thành dáng vẻ dịu dàng như ngọc như trước nữa, ánh mắt âm u đông lạnh.
Cô y tá đẩy anh ta ra mím chặt môi, không dám nói lời nào trước mặt anh ta.
Ông cụ bước lên phía trước, vỗ võ tay anh a, nói: “Cháu của ông có thể yên tâm chữa bệnh tại nhà, ông sẽ cho cháu sử dụng thiết bị và thuốc tốt nhất, mời những chuyên gia có tiếng tăm nhất chữa khỏi chân cho cháu.”
Ngô Thành Nam nghe vậy, ánh mắt giật giật, hốc mắt ướt át nhìn về phía ông cụ: “Ông nội, thực xin lỗi, cháu không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, để ông phải lo lăng rồi “Những lời này nói làm gì, chỉ cần cháu khỏe mạnh, là tốt nhất rồi.
Tí nữa ông đến nhà họ Hoắc, tình huống này của cháu không thích hợp ra nước ngoài.”
Ngô Thành Nam khẽ nhúc nhích lông mày, đây là kết quả mà anh ta muốn, nhưng bây giờ cười không nổi nữa.
Anh ta không cần phải ra nước ngoài, nhưng lại rơi vào tình huống thân thể gần như tàn tật, đây không phải là chuyện anh ta muốn.
Ngô Thành Nam mím môi, dừng rất lớn sức lực, mới phát ra âm thanh khàn khàn: “Ông nội vất vả rồi”.