Reng.
Reng.
Điện thoại Miên Châu rung lắc trêи bàn, cô cố ý lờ đi nhưng âm thanh không ngừng day dứt bên tai.
Thật muốn giết chết cái tên này mà...
Không còn cách nào khác cô chỉ đành bắt máy vả lại cũng không muốn vì mình mà làm ồn cả phòng bệnh, Miên Châu vừa ấn tính càu nhàu hắn một phen thì bất chợt cơ thể cứng đờ lại.
Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói vô cùng quen thuộc, một thứ âm thanh mà cô mong mỏi hơn bất kì ai.
“ ngày không gặp...Tố Miên Châu.”
Tư..Tư Dạ Hàn?!?
Ba âm cuối hơi nặng nề như muốn nhấn mạnh cụm từ mà mình căm phẫn. Nhưng cái tên này sao lại có điện thoại của Vân Thâm?
Cô còn nghe thấy tiếng âm thanh rò rỉ ở bên kia điện thoại, còn có tiếng la thét của Vân Thâm.
“Miên Châu, chạy..đi.”
Rồi vang lên tiếng đánh nhau, va chạm không ngứt. Khỏi cần nói cũng biết chắc chắn Vân Thâm bị hắn ta đánh rồi.
Miên Châu lo đến sốt vó, muốn ngăn chặn tên khốn thích làm càn này “ Tư Dạ Hàn anh đừng có làm chuyện xằng...”
Chưa nói hết câu, cô bị anh chắn ngang giữa họng, còn mạnh bạo ra lệnh.
“Cho em phút, tới đây ngay. Không thì tự biết.”
Cái gì? Hắn ta đúng là khốn nạn xông vào nhà người khác còn dám đánh nhau. Mình không thể liên luỵ Vân Thâm với Marie được.
Cô vội vàng rút bỏ ống truyền nước, thay một bộ đồ tử tế chạy về.
Ngoài trời mưa như trút, lạnh đến điếng người, xe cộ qua lại nườm nượp nhưng không một chiếc taxi nào dừng lại.
Họ thấy cô ăn vận không được mấy sạch sẽ cứ ngỡ là ăn xin nên phóng qua một lượt.
Sắp hết thời gian rồi...
Vì bệnh tim nên cô không thể vận động mạnh, chỉ đành đánh liều... Miên Châu xông ra giữa đường chắn ngang một chiếc xe.
Xe taxi hoảng tới nỗi phanh không kịp, suýt chút nữa đụng trúng phải cô.
Miên Châu vội phóng tờ tệ vào cửa xe, hét lớn.
“Không cần thối lại, mau đưa tôi đến căn hộ xxx.”
Thấy tiền ông chú trong xe liền sáng mắt, nhanh chóng tiếp khách như tiếp vàng vào nhà.
Hộc.
Hộc.
Thân thể cô thấm mưa, toàn thân lạnh buốt cơn đau bắt đầu tái phát. Cũng may bác sĩ Luna có cho cô một số thuốc có tác dụng giảm đau...
Cô không thể để cho Dạ Hàn biết được căn bệnh này. Dù có chết cũng không thể cho anh ấy biết...
...
Căn hộ.
Miên Châu toàn thân ướt sủng mở toạch cửa xong vào nhà, càng hoảng hốt hơn khi thấy Vân Thâm nằm le lết trêи sàn với vũng máu.
Dạ Hàn hút sâu một tẩu thuốc, mới nở ra một nụ cười mãn nguyện.
“Trễ hơn phút. Chậm chạp thật!” Ánh mắt anh vô tình quét ngang qua cô, dò xét một cách lỗ mãng.
Lâu rồi không gặp lại, em vẫn như thế chỉ có điều lại gầy thêm một chút. Hắn ta không chăm sóc tốt cho em sao?
Miên Châu không thèm đếm xỉa đến anh, đêm cái thân ướt át mà tới chỗ Vân Thâm.
“Vân Thâm, anh ổn chứ?”
Thật không thể tin nổi, gã đàn ông này lại có thể hành hùng người một cách tàn bạo.
Dạ Hàn nhìn hai người bọn họ ôm ấp lấy nhau, sống mũi anh hơi cay cay, tay siết chặt điếu thuốc.
“TỐ MIÊN CHÂU!!” Anh hét lớn, trừng con ngươi đen về phía cô.
Cô ấy không biết mình vì cô ấy mà lo lắng đến mức nào sao? Vậy mà còn ôm ấp người khác trước mặt mình...đây là món quà em dành cho tôi.
Miên Châu bị doạ nạt đến đơ người, toàn thân run lẩy bẩy còn lạnh lẽo hơn khi ngấm nước mưa.
Dạ Hàn...Sao anh ấy có thể làm ra loại chuyện này. Người đàn ông mà tôi yêu là một người rất dịu dàng, có thể hiểu được cảm nhận của người khác. Rốt cuộc...anh ta..là ai?