Bên Tư Gia cũng đang hỗn loạn không kém, Cung Linh Phương điên đến mức muốn đập hết đồ đạc trong nhà.
“Vị Mạc, sao anh có thể chọn cái lời hứa vớ vẩn đấy chứ?”
Tư Vị Mạc xưa nay vốn xem trọng lời hứa, cũng nổi sừng cồ lên. Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau kịch liệt đến vậy.
“Cái gì mà vớ vẩn? Sao em có thể xem lời hứa...”
Cờ lờ quờ cuộc đời, trước nay hai người bọn họ chưa từng xích mích về những chuyện nhỏ nhặt nhưng lại hoá rồ lên chỉ vì "" lời hứa"".
Cung Linh Phương chịu đủ rồi, cô không muốn con trai lại chọn một người mà nó chưa từng yêu. Càng tệ hơn nếu như nhà họ Ninh bước vào Tư Gia chắc chắn Ninh Phụng sẽ câu dẫn Tư Vị Mạc.
Thà chọn một người không có danh tiếng, còn hơn là chọn một người có ý định giết hại nhà Tư Gia.
“Ninh Tuyết Lạc sẽ không bao giờ là con dâu của nhà này.” Cung Linh Phương trừng mắt, giọng bắt đầu khàn khàn.
Tư Vị Mạc cũng bó tay, anh lấy định nghĩa vợ chồng ra nói chuyện
“Sao em lại quan trọng hoá vấn đề như thế? Lạc nhi là một người phụ nữ tốt, có thể mang lại hạnh phúc cho tiểu Hàn.”
Ha! Tốt ừ thì tốt, tốt đến nỗi dùng nước sôi tạt vào người Miên Châu, còn dùng những lời hèn mọn mà sỉ mắng Cung Linh Phương.
Những điều này....hắn có biết không?
Hắn căn bản là không biết, chỉ viết quan tâm đến tiền đồ và sự nghiệp, thậm chí còn không biết Ninh Phụng có ý đồ bất chính với anh.
Chịu hết nổi rồi!
Cung Linh Phương đôi mắt đỏ hoe, lướt ngang qua Tư Vị Mạc, nhỏ giọng nói vài câu.
“Anh có biết...trong những ngày em ở cùng Dạ Hàn, anh có biết em đã gặp phải điều gì không?”
Lời cô ấy nói là có ý gì?
Tư Vị Mạc cứng cả họng, nhìn thấy người con gái mình yêu rơi lệ, anh cũng xót xa cũng biết đau thương chứ.
Tại sao lại quan trọng hoá vấn đề đến vậy? Cung Linh Phương là em đang ép anh?
Cung Linh Phương ra khỏi phòng, bất thình lình gặp con mụ đứng đường. Ả không ngừng xăm xoi.
“Chà chà, chị Phương sao lại buồn bã thế kia?” Ninh Phụng khiêu khích, cố tình quan tâm đến vẻ mặt của Cung Linh Phương.
Nhìn thấy cô sướt mướt như này, lòng Ninh Phụng càng thêm hả dạ, không ngừng lộ ra nụ cười thâm độc pha trộn với sự giả tạo.
Cung Linh Phương không hề muốn để tâm, đi một mạch ra khỏi Tư Gia.
Tư phu nhân giận thật rồi.
...
Bệnh viện.
Đau quá!
Miên Châu chợt thức giấc, dùng tay dụi dụi hay con ngươi cho tỉnh táo.
Đây là...bệnh viện?
Nhìn ống truyền nước cùng với cách bố trí cô mới chắc chắn bản thân đang nhập viện.
Miên Châu không nhớ rõ lắm, chỉ biết sau khi lên cơn đau tim thì bị ngất đi còn sau đó thì không còn ấn tượng gì nữa.
Nói tới tim, cô mới bất giác cho tay chạm vào ngực, cảm nhận nhịp tim.
“Cô không sao đó chứ?” Vương Tuấn ngồi kế, lật lật sổ ghi chép.
Miên Châu rùng mình suýt chút ngữa ngã xài xể xuống đất.
“U-ừm!”
Hắn truyền tay, đưa cho cô một tấm chụp X-Quang toàn bộ thân thể, hắn giọng nói.
“Tố tiểu thư, tôi nghĩ cô...mắc căn bệnh tim.”
Soạt.
Tấm ảnh chụp lần lượt rơi xuống, Miên Châu hơi ngẫn người, trong thâm tâm bất đầu hỗn loạn.
Cái gì bị bệnh tim? Đùa cái gì vậy chứ.
Miên Châu mặt mày nghiêm trọng, gặng hỏi: “ Bác sĩ Vương anh không nhầm đấy chứ?”
Đúng vậy chắc chắn là nhầm lẫn rồi, cô còn trẻ sao có thể dễ dàng mắc phải căn bệnh của người già cơ chứ?
“Tôi không đùa, cô đang mắc phải căn bệnh tim giai đoạn cuối...”