“Ưm...”
Toàn thân Tố Miên Châu đều nhức mỏi, lưng đau ê ẩm như các dây thần kinh đều căng ra. Ạch...
Làm xong chuyện tư, anh lại chạy đi đâu mất bỏ cô một mình đơn côi trêи giường lớn, khắp thân đều được bao phủ chăn bông rất cẩn thận.
Xem như hắn vẫn còn có lương tâm...
Miên Châu chống lưng, mệt mỏi đi khập khiễng xuống phòng khách.
...
Phòng khách Tư gia.
“A, con dâu dậy rồi à?” Cung Linh Phương trố mắt nhìn người phụ nữ đi khập khiễng trêи câu thang.
Cô cười trừ.
Suýt chút thì quên bén mắt, ba mẹ Dạ Hàn đang ở đây.
Miên Châu dựng thẳng sống lưng, gượng đi tới chỗ hai người cao tuổi.
“Con chào dì, chào bác.” Cô hơi cúi đầu chúi xuống đất, hoàn thành nghi lễ chào hỏi thông thường.
Tư Vị Mạc ngồi bên Cung Linh Phương không nói không rằng uống cạn sạch tách trà cúc bạch trong li.
“Con ngồi đi.” Cung Linh Phương mời mọc.
Cô ngoan ngoãn nghe theo.
Lúc này,Tư Vị Mạc mới chịu chú ý đến cô, hắn dùng con mắt sắt đá quét ngang qua người Miên Châu, dò xét một cách lỗ mãng rồi cau mày.
Brừm.
Âm thanh xe BWN quen thuộc vang vọng ngoài đài phun nước. Miên Châu hơi nghiêng người nhòm ngó đợi người trong xe.
Anh về rồi.
Cửa xe mở banh ra trông rất bất mãn, người đàn ông cô mong ngóng mặt mày nhăm nhúm, hai lông mày không nhừng áp sát vào nhau rất khó chịu.
Có chuyện gì vậy? Công ty anh ấy gặp chuyện à?
Miên Châu lo lắng nhìn anh.
Vấn đề kì thực không phải liên quan đến công ty mà là do hai mẹ con nhà Ninh gia quấy nhiễu.
Ở phía sau xe, Ninh Tuyết Lạc cùng Ninh Phụng đồng loạt bước ra, ăn mặc diêm dúa õng ẹo đặt chân vào nhà Tư Gia.
Chứng kiến hai người bọn họ, lòng cô không thoát sự lo lắng...
Tư Dạ Hàn trừng mắt nhìn về phía Ninh Tuyết Lạc, nói “ ba gọi cô ta đến làm gì?”. Tư Vị Mạc vẫn không chịu mở miệng, tay nâng ấm trà rót vào tách.
Cung Linh Phương bấy giờ cũng khó chịu trong lòng, sự ganh ghét không ngừng nổi lên.
“Ngồi đi.” Tư Vị Mạc hắn giọng.
Bọn họ lập tức ngồi ngay ngắn, Dạ Hàn cũng ngồi theo. Xem ra trong gia đình này, lời nói của Tư Vị Mạc hẳn là có giá trị nhất.
Tư Vị Mạc vừa nhấp nhám mẩu trà vừa nheo mắt nhìn cô “ Tố tiểu thư.” Ông bất ngờ gọi tên, Miên Châu lúng túng chỉ biết dạ dạ vâng vâng.
Cô nắm chặt tay Tư Dạ Hàn, mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Cô biết không? Lời hứa chính là một thứ rất quan trọng không thể thay đổi đặc biệt là đối với người đã khuất.”
Ông ôm lấy eo Cung Linh Phương, nói liền mạch.
Vậy là có ý gì đây?
Tư Vị Mạc vuốt cằm, khó lòng nói ra “ Chuyện là Ninh Thừa Thiên và tôi là bạn thân, trước khi lâm chung ông ấy mong con gái của ông cùng với Dạ Hàn sánh vai nhau trêи lễ đường...”
Chưa nói dứt câu, Cung Linh Phương liền sụ mặt, lập tức đen mặt mà căm tức “ em không đồng ý.”
Ai lại để tiểu tam bước vào nhà bao giờ.
Tư Vị Mạc nhẹ nhàng để tách trà trêи mặt bàn, dùng tay xoa nắn vuốt ve lưng vợ.
“Nhà Tư Gia chỉ có thể chấp nhận người con dâu nhà họ Ninh thôi.”
Lời nói như sét đánh ngang tai, vằn vạch sách trời chia cắt nam nữ.
Càng nói, Cung Linh Phương ngày càng sừng cồ. Miên Châu ngồi phía đối diện không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mặt, tay vẫn run run nắm lấy Dạ Hàn.
“Con không bao giờ chấp nhận. Người sánh vai cùng con chỉ có thể là Tố Miên Châu.” Dạ Hàn bấy giờ mới lên tiếng, hùa theo người mẹ phản đối kịch liệt.
“...”