Hai người lăn lộn trêи giường, một người thì rêи rỉ triền miên, một người thì ra sức dày vò.
Dạ Hàn ʍút̼ và thấm ướt cả da thịt trắng nõn này, làm Miên Châu run đến giật nảy mình không thể thở nổi.
Khắp thân thể đều được anh đánh dấu chủ quyền, tay anh theo đường cong lần mò vào qυầи ɭót.
Đợi đã chã nhẽ anh ấy định...
Các ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng xoa nắn nơi tư mật. Cái cảm giác này thật không thể miêu tả nổi.
Miên Châu thở dốc, hai tay bấu chặt lấy lưng Dạ Hàn, kêu lên vài âm thanh rêи rỉ. Anh càng thắt chặt cô càng chìm đắm không cách nào thoát ra được.
Mới cọ xát một chút mà Miên Châu dường như đã tê dại không ngừng đưa ra biểu cảm ngọt ngào, ngọn lửa ɖu͙ƈ vọng của Dạ Hàn như bị cái gì đó làm cho thôi thúc đốt cháy hừng hực trong lòng.
Tư Dạ Hàn ghé sát vào vành tai cô, nói khẽ đến nhột cả sóng lưng.
“Có được không?”
Hả? Co..ó..ó được không? Anh ấy đột nhiên lại hỏi cái này...mình nên trả lời thế nào?
Miên Châu còn chưa trả lời, anh đã ɭϊếʍ sạch vành tai cô, càng ɭϊếʍ càng thêm lạc lối.
Anh tách hai chân cô ra, để thứ đó chạm vào nơi tư mật của cô, không ngừng thúc lên thúc xuống làm ướt đẫm.
Tàn phá Miên Châu một cách đau đớn...cô hơi run người lại vừa rất lo sợ. Ghì thật chặt thân thể anh than đau.
“Đau quá, Hàn!”
Dạ Hàn mãnh liệt chiếm lấy môi cô, hôn đến mức bản thân không thể chịu được, rồi liên tiếp những lần đau đớn khác.
Miên Châu chỉ có thể rẻn rỉ mặc sức anh dày vò, cô siết chặt lấy da thịt anh nước mắt tràn ra không ngừng.
Dạ Hàn như được giải phòng toàn bộ ra sức đâm sâu vào trong hết lần này đến lần khác.
Mồ hôi của anh thấm đẫm trêи trán, thở hộc hệch nhưng vẫn tiếp tục làm...khiến cho bản thân cô rã rời.
Lục phũ ngũ tạng cũng phải gào hét, Miên Châu không thể chịu nổi được nữa cố gắng trườn người trốn thoát.
“Dừng lại đi, em không thể chịu nổi...”
Lần đầu tiên cô chủ động dâng hiến cho anh, đến bây giờ thì làm sao có thể dừng lại?
“Em đã là người phụ nữ của anh...thì không có quyền hối hận.”
Dạ Hàn túm lấy hai tay cô, lại một lần nữa ra sức đâm sau vào trong làm Miên Châu hao tốn không biết bao nhiêu giọt nước mắt, bao nhiêu âm thanh rêи rỉ.
Hoá ra ɖu͙ƈ vọng của đàn ông lại mãnh liệt đến vậy, như một con thú hoang nuốt trọn con mồi.
Anh là đồ cầm thú.
Hai người bọn họ vật lộn với nhau mấy tiếng đồng hồ liền, dày vò cô đến mức không còn sức để rêи rỉ.
Nghỉ được vài phút, Dạ Hàn lại dờ tính mãnh thú lên mà tiếp tục ra trận xông pha.
Miên Châu đã mệt đến nỗi không thể nhắc động tay chân, chỉ nhìn vẻ mặt xông chiếm của anh.
Dáng vẻ ham muốn của anh hoàn toàn khác với Dạ Hàn dịu dàng của mấy ngày trước.
Như mở một món quà đã chờ đợi từ rất lâu đến hôm nay thì giải phóng toàn bộ.
...
Sáng hôm sau.
Hôm này trời cao chuyển gió lồng lộng, mưa cũng từ đó tuôn xuống mặt đất. Hơi lạnh cùng với sự mệt mỏi làm Miên Châu kiệt sức.
Sau một đêm bị anh dày vò đến liệt giường, cô mệt mỏi vùi tấm thâm mình vào cơ bụng của Dạ Hàn.
Dạ Hàn dùng thân sưởi ấm thân thể đầy rẫy vết tích đêm qua.
Người phụ nữ này....cũng thật nghe lời...
Rùng.
Rùng.
Điên thoại rung lên, anh cũng không để tâm là bao. Thân thể anh vẫn bao phủ lấy thân thể cô, siết chặt lấy hình hài gầy gò của cô nàng.