Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu

chương 17: 17: nam châm hút sao chổi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Khuynh Dao cùng Tống Thiên Kim đến nhà hàng nổi tiếng dùng bữa.

Trước đây cô cũng từng được bố dẫn đến những nơi sang trọng thế này để hưởng thụ, có thể nói lần này có cơ hội quay lại là diễm phúc lớn.

“Thư ký Cố, sao chị không ăn đi?”

Tống Thiên Kim một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, liên tục nhét đầy thịt vào trong miệng.

Nhìn thấy Cố Khuynh Dao ngồi thẫn thờ, miệng nó vừa nhồm nhoàm nhai, vừa ngốc nghếch hỏi.

Cả một bàn cao lương mỹ vị bày ra trước mắt, Cố Khuynh Dao cũng thèm muốn chết, tiếc là cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho lại sức chứ không nuốt trôi bất cứ thứ gì.

Cố Khuynh Dao ruột đau như cắt, đành đọa nói ra những lời trái với nội tâm:

“Em cứ ăn tự nhiên đi.

Trông em ăn ngon miệng quá, chị mải mê nhìn đến quên cả ăn ấy mà!”

Tống Thiên Kim tưởng thật, không ngờ rằng còn có người mê cái tướng ăn xấu xí này của mình, thích thú cười tít mắt:

“Hì hì.

Em ghét nhất là phải ăn từng miếng nhỏ, chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.

Bố em nói ăn tham như vậy sẽ không lấy được chồng đâu, nhưng dù gì bây giờ cũng không có anh Ngôn Hành ở đây nên em mặc kệ!”

Mỗi lần nhắc đến Phong Ngôn Hành, trong mắt của Tống Thiên Kim lại giống như có ngôi sao tỏa sáng, lấp lánh đến diệu kỳ.

Cố Khuynh Dao không tự chủ, bất tri bất giác hỏi Tống Thiên Kim.

“Hình như em rất thích tổng giám đốc Phong?”

“Tất nhiên rồi!”

Tống Thiên Kim lập tức trả lời, dao và nĩa trên tay cũng đặt xuống bàn, gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong mắt còn thoáng qua mấy tia thần bí, khẽ nói:

“Thư ký Cố, chị lại gần đây, em nói cho chị nghe một bí mật!”

Không biết từ khi nào Cố Khuynh Dao bắt đầu quan tâm đ ến những thứ liên quan đến Phong Ngôn Hành, bởi vì tò mò hiếu kỳ, cô cũng chồm người tới phía trước, mong đợi bí mật được bật mí từ miệng Tống Thiên Kim.

Tống Thiên Kim kéo tay áo lên, để lộ ra chiếc vòng tay DR với thiết kế Ngân Hà Hội Tụ.

“Đây là quà sinh nhật anh Ngôn Hành tặng em, mặc dù không phải là món đồ độc nhất vô nhị nhưng mà cũng chẳng phải tầm thường đâu.

Trên đời này chỉ có một mình ba em biết em thích nghiên cứu thiên văn, vậy mà anh Ngôn Hành còn chưa gặp em lần nào biết sở thích của em, đặc biệt chọn vòng tay Ngân Hà Hội Tụ làm quà sinh nhật cho em nữa.

Chị xem xem, anh ấy đối với em có tâm ý như vậy, em có thể không thích được sao?”

Khóe mắt của Cố Khuynh Dao theo thời gian dần trở nên phiếm hồng.

Cứ ngỡ rằng Phong Ngôn Hành anh rất chán ghét Tống Thiên Kim, tặng quà cũng chỉ qua loa, giá tiền tương xứng với giá trị.

Bây giờ cô mới hiểu ra, cô đã nhầm rồi, món quà sinh nhật ý nghĩa mà anh tặng cho cô, so với tâm ý dành cho vị tiểu thư lá ngọc cành vàng này, chẳng là gì cả.

Anh nói anh thích cô, có lẽ chỉ là nhất thời.

Cô vì anh mà rung động, có lẽ là do cô yếu đuối.

Cố Khuynh Dao miệng cười mà tim đau.

Nỗi đau của cô, kẻ ngốc như Tống Thiên Kim sẽ không bao giờ nhìn thấu.

“Thiên Kim, xem ra chị phải sớm gọi em là bà chủ rồi!”

Cô cảm thấy bản thân nói ra lời này thật giả tạo, nụ cười cũng lố bịch vô cùng.

Cố Khuynh Dao thanh thuần ngày trước, sao có thể vì một người đàn ông mà trở nên hai mặt thế này? Trong lòng cô rất khó chịu, không muốn trở thành người xa lạ như bây giờ, nhưng ngoài cách giả ngơ chúc phúc thì còn nói được lời nào nữa?

Bữa ăn kéo dài hơn một giờ đồng hồ, Tống Thiên Kim no nê rồi mới lái xe đưa Cố Khuynh Dao về.

Cố Khuynh Dao ngồi vào ghế phụ, bụng đói đến mức ngực sắp dán sát vào lưng, cả người mệt nhoài không còn chút sức lực, thâm tâm gào thét muốn ngay lập tức đến nhà.

Nhưng mà số phận đen đủi của cô cộng thêm nha đầu đại ngốc Tống Thiên Kim, giống như nam châm hút sao chổi.

Chiếc xe đang bon bon trên đường lớn bỗng hụt hơi ga, rục rịch chạy được đến ngã ba thì dừng hẳn lại.

“Quái thật! Rõ ràng là xe mới mà mới dùng một lần đã hỏng là sao?”

Tống Thiên Kim ra sức đạp chân ga mấy lần nữa, chiếc xe vẫn không chạy được thêm đoạn nào.

Nó loay hoay một lát thì tóc tai rối bù, bực bội muốn phát rồ lên.

Cố Khuynh Dao lần nữa lại phải bật trạng thái tỉnh táo, tinh thần minh mẫn xem xét vấn đề cho nàng tiểu thư rắc rối.

Cô mặc dù chẳng biết lái xe, cũng chưa từng học qua sửa chữa động cơ gì, nhưng ít nhất không ngáo ngơ như Tống Thiên Kim, nhìn thấy cây kim xăng nằm dước vạch màu đỏ như hiện tại, cũng biết là xe hết xăng.

“Thiên Kim, xe em hết xăng rồi!”

“Thế á?” Tống Thiên Kim ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

“Thư ký Cố biết nhiều thứ quá.

Hôm nay em mới lái xe lần đầu, chỉ biết lái xe thôi, ngoài ra không biết gì nữa hết!”

Sự ngây thơ và thẳng thắn của nó khiến Cố Khuynh Dao sợ đến tay chân bủn rủn chuyển sang rụng rời.

“Em đừng nói là… em… em chưa có bằng lái xe đấy nhé?”

Không dám nghĩ tới, điều cô nghĩ chính là sự thật.

Tống Thiên Kim không chút giấu diếm, nói rất to và rõ ràng.

“Xe này em mới được bố tặng, lấy ra chạy vòng vòng chơi cho vui thôi, làm gì đã có bằng lái.”

Mẹ ơi, Cố Khuynh Dao thề, giây phút đó chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn ngay lập tức.

Sớm biết Tống Thiên Kim vừa vô tư vừa không sợ chết thế này, cô đã không dây vào.

Cả hai còn chưa giải quyết xong chuyện chiếc xe hết xăng, từ phía sau đã có một chiếc ô tô khác trực diện đâm thẳng tới.

Chỉ kịp nghe một tiếng “Rầm” rất lớn vang lên, hai cô gái đã ngã nhào về phía trước.

Cố Khuynh Dao nhờ thắt dây an toàn cho nên thoát được kiếp nạn.

Tống Thiên Kim thì đang ngồi không ngay ngắn, vì lực tác động quá mạnh mà đầu bị đập vào vô lăng, chảy máu.

“Cô gì ơi! Không sao chứ?”

Người lái xe kia nhìn thấy khói từ trong xe của họ bốc lên, vội vàng chạy lên phía trước xem xét tình hình.

Chưa kịp định thần thì Tống Thiên Kim đã đạp tung cửa nhảy ra ngoài, ôm theo cái đầu đang chảy máu mắng cho anh ta không kịp vuốt mặt.

“Đi đường mà mắt để trên cành cây hay sao? Cái xe to đùng thế này mà bị anh đâm cho bẹp dí.

Anh nhìn coi, cái xe của tôi còn giống cái xe nữa không, trông chẳng khác nào cái đống sắt vụn.

Còn nữa, còn có cái đầu bị thương của tôi, thân tôi là ngọc ngà châu báu hiếm có khó tìm của gia tộc họ Tống, tôi mà mất một cọng lông là ba đời nhà anh đền cũng không nỗi.

Có biết xe tôi quý lắm không? Có biết mạng tôi quý lắm không? Làm người trời cho đôi mắt mà đi xe không biết nhìn đường là sao, là sao, là sao hả?”

Anh ta ban đầu còn muốn xin lỗi, gặp phải loại con gái mới có tí tuổi đã lôi gia thế ra mắng chửi người khác, không nhịn được liền nổi đóa bật lại Tống Thiên Kim.

“Cô gái này ngang ngược vừa thôi, cô đỗ xe ngay khúc cua bị khuất tầm nhìn, tôi còn chưa gọi cảnh sát bắt cô là may, còn ở đó hách dịch mắng chửi người khác?”

“Anh mới là tên hách dịch, đâm vào xe tôi còn đổ lỗi cho tôi?”

Nó không hề nhún nhường, anh ta lớn giọng một, nó sẽ lớn giọng mười.

Bố nó nói rồi, làm con gái ra đường không được hiền lành quá, càng hiền lành thì càng dễ bị người ta ức hiếp.

“Lỗi của cô mới đúng!”

“Lỗi của anh mới đúng!”

Tống Thiên Kim và người lái xe kia không ai nhường ai, mặt mày đỏ bừng, tay áo xắn lên như sắp đánh nhau đến nơi.

Lúc đó Cố Khuynh Dao mới hoàn hồn chạy tới kéo Tống Thiên Kim lùi về.

“Tống Thiên Kim, em bình tĩnh đã.

Ai đúng ai sai chờ cảnh sát đến rồi giải quyết, có được không?”

“Chị buông em ra, chúng ta là nạn nhân mà sao phải sợ chứ?”

Nó vẫn vùng vằng không muốn chờ đợi giải quyết gì cả.

Chợt nhìn thấy trên ngực áo của tên đàn ông lái xe kia có cài huy hiệu của Phong Thị tập đoàn, máu chiến của nó lại càng dâng cao hơn.

Nó nghi hoặc hỏi anh ta, đôi mắt chỉ nhìn anh ta một nửa trông rất đáng ghét.

“Anh là nhân viên của tập đoàn Phong Thị?”

Anh ta dẫu không biết Tống Thiên Kim có ý đồ gì, vẫn tự hào trả lời.

“Phải! Nhìn thấy người của Phong Thị nên cô sợ rồi chứ gì?”

“Xí, còn chưa biết là ai sợ ai đấy nhé!”

Tống Thiên Kim đẩy gạt tay Cố Khuynh Dao ra, cao ngạo tiến lên phía trước, trịnh trọng tuyên bố:

“TÔI! CHÍNH LÀ VỢ SẮP CƯỚI CỦA PHONG TỔNG! Anh khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nếu không ngày mai nhận được thông báo đuổi việc thì đừng có trách!”

Sau câu nói của Tống Thiên Kim, một người đàn ông khác nữa từ trên chiếc xe gây tai nạn mới bước xuống.

Cả người sang trọng quý phái, người đàn ông này mặc một bộ vest được cắt may hoàn mỹ, dáng người cao ráo, ngạo khí ngút trời, cực kỳ chói mắt, chỉ trong chốc lát đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Người đàn ông băng lãnh nhếch môi:

“Để tôi xem, ai dám đuổi?”

Truyện Chữ Hay