Tổng Tài Và Thư Ký Của Hắn

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tổng tài và thư ký của hắn - Nhất Hồ Nhiệt Thủy

Edited by: Thỏ

--------------

Phó Hãn Hải ngồi phịch ở trên ghế dài ngẫm nghĩ lại, "Có thể phát sinh chuyện gì chứ nhỉ, ngoại trừ uống rượu chính là uống rượu... Ôi chao, không đúng, hắn quen số ở đây, sau đó buổi tối ngày hôm ấy là hai người bọn họ ngồi chung với nhau."

"Cái gì số cơ?" Ba Lâm hứng thú.

Lẽ nào dạo gần đây Quý Húc khác thường như vậy là do hắn nhớ thương người trong lòng, nhưng loại ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị chính Ba Lâm bác bỏ.

Mặc dù nói Quý Húc rất muốn tìm một cỗ người máy làm bảo mẫu, nhưng so với thư ký thì hắn còn giống người máy hơn.

Chắc là chỉ có người máy mới không tự chăm sóc bản thân.

Phó Hãn Hải cũng rất đau đầu, anh không biết Quý Húc với cái cậu số kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí anh còn không biết ngày đó rốt cuộc là ai đưa Quý Húc về.

Miệng cái tên Quý Húc kia kín như bưng ấy.

Mà Quý Húc chỉ là uống rượu xong tỉnh lại không còn tí ký ức gì trong đầu thôi.

Phó Hãn Hải lại hỏi Ba Lâm, "Tôi nói nè Lâm tỷ rốt cuộc là có điều gì phiền não vậy? Năng lực làm việc của Quý Húc không phải rất tốt sao? Lập tức cho hắn chuyên chú vào làm việc gì đấy chắc hẳn là sẽ đỡ phiền phức hơn."

Ba Lâm day day huyệt thái dương của mình, "Phó tổng à ngài không biết đó thôi, từ sau khi đám thư ký kia của hắn từng người một lần lượt từ chức, Quý tổng hắn liền trở nên gầm gầm gừ gừ, nhìn thấy cái gì cũng không vừa ý, tính khí cũng tệ, tôi thấy chắc chắn là hoóc-môn nam tính của hắn phân bố không đồng đều, nên kết hôn rồi."

Phó Hãn Hải cười rất không có tim không có phổi, "Đừng, đừng để cho cái tên đó kết hôn, lúc đó hắn mà bị bà xã giận dỗi, trở lại công ty càng quái gở nha, mấy người từ từ mà hưởng thụ."

Ba Lâm thở dài, có rất ít chuyện mà cô không đảm đương được, cố tình lại là cái chuyện tuyển thư ký này, sắp thành hoàng đế mở rộng hậu cung ba ngàn mỹ nhân đến nơi rồi, bất ngờ là không một người nào có khả năng làm cho Quý Húc cảm thấy hài lòng.

Nhưng mà Ba Lâm không dám đem nội dung chi tiết của quy tắc tuyển dụng đăng lên mạng, việc này sẽ khiến cho người khác cảm thấy ông chủ của bọn họ đúng thật là có tật xấu, hơn nữa còn có cái sở thích đặc biệt gì đó, đây căn bản không phải tuyển thư ký bình thường.

Nói không chừng là đang tìm một tình nhân giá cao.

Mà cũng chỉ có Ba Lâm biết rõ, Quý Húc tìm thư ký thật sự chỉ là tìm thư ký, dám có bất kỳ ý đồ gì với hắn, phí vi phạm hợp đồng cho dù có đắt gấp ba lần nữa cũng sẽ trả, đối phương nhất định phải rời đi.

Hiện giờ Quý Húc đang cảm thấy không hài lòng với hiệu suất công việc của Ba Lâm, hắn cảm thấy cho dù mọi người có hiểu lầm thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn, thanh giả tự thanh[] hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn có thư ký.

Vì vậy Ba Lâm cũng bắt đầu từ từ tung ra các yêu cầu tuyển dụng, đầu tiên là đưa ra một số yêu cầu không tấu hài, ví dụ như những yêu cầu về phương diện tuổi tác, trình độ học vấn, ngoại hình diện mạo.

Thế nhưng cũng không công bố rộng rãi ở trên mạng, chỉ cho mấy người đặc biệt xem.

Phó Hãn Hải nhìn thấy thủ tục thư ký của Quý Húc, ở chỗ ngồi không chút lưu tình nào mà cười ha hả.

"Tôi nói cái tên này có phải mắc bệnh gì rồi không biết? Mẹ nó coi như đây là đang tìm lão bà cũng chẳng đến mức như thế, chắc là đang tìm một bảo mẫu về làm ấm giường kiêm thư ký đây, lòng dạ của cái tên này cũng thật là tham lam."

Ba Lâm: "Anh đừng cười nữa được không, cứ như đang xem trò hề ấy, nhìn hộ xem có ứng cử viên nào phù hợp không, nhớ đề cử cho tôi đấy, chủ yếu là hắn muốn người có ngoại hình đẹp, nếu không mới vòng gửi xe đã bị loại luôn rồi, cho nên đó là nguyên do mà tôi thấy có thể đến một vài đoàn diễn đào người, còn có vài sinh viên nghệ thuật thi rớt, có thể chịu khổ nhọc, có lẽ sẽ thích hợp hơn chút."

Phó Hãn Hải cầm bản chi tiết quy tắc tuyển dụng ở trong tay, "Được rồi cô cứ yên tâm giao chuyện này vào tay tôi, một khi gặp được người nào thích hợp sẽ hỏi thăm giúp mấy người."

Ba Lâm xách túi rời đi, tình nhân nhỏ Phó Hãn Hải nuôi trong nhà cũng giục anh nhanh nhanh về, vì vậy cũng vừa định thanh toán rồi đi, kết quả gặp Trần Xí Lễ đi qua tính tiền cho anh.

Phó Hãn Hải vừa nhìn thấy Trần Xí Lễ liền cảm thấy tên tiểu tử này cũng đẹp trai phết, tên Quý Húc kia rượu của người ta cũng đã uống rồi, nói toẹt ra là trong lòng cũng đã lọt vào được mắt xanh của người ta.

Vì thế Phó Hãn Hải tựa như đùa giỡn hỏi cậu có bằng lòng đổi nghề hay không.

Trần Xí Lễ: "Nếu như vậy thì chắc chắn bằng lòng nha."

Dù sao thì Phó Hãn Hải là người có tiền, giới thiệu công việc chắc là cũng không kém lắm đâu nhỉ?

Phó Hãn Hải cũng không nói cho Trần Xí Lễ rốt cuộc là ai đang tuyển người, chỉ nói là có một người bạn muốn tuyển thư ký, muốn một chàng trai mặt mũi dễ nhìn, hỏi Trần Xí Lễ muốn hay không.

Trần Xí Lễ đương nhiên gật đầu nói bằng lòng.

Phó Hãn Hải lại hỏi cậu có còn độc thân hay không.

Trần Xí Lễ thề với trời nói, "Cái này thì khẳng định rồi."

Sau cùng Phó Hãn Hải vỗ vỗ vai Trần Xí Lễ nói, "Tiểu tử, tôi quý trọng cậu, chỉ bằng cái miệng nhỏ này, khuôn mặt này của cậu, cái chức vụ thư kí kia, không một ai có thể thích hợp hơn."

Trần Xí Lễ cười ha ha nói, "Tôi cũng cảm thấy là như vậy."

Nhưng Phó Hãn Hải vừa đi, Trần Xí Lễ liền tiện tay đem cái tờ chi tiết quy tắc tuyển dụng kia đút trong túi quần.

Nói thật, giấc mộng của Trần Xí Lễ là làm minh tinh, không phải làm thư với chả cái gì ký, cho nên cậu cũng không quá để trong lòng, hơn nữa, một chàng trai độc thân đẹp trai? Khẳng định có quỷ.

Sau khi tan ca đêm, Trần Xí Lễ sáng sớm mới về đến ký túc xá, liền ngây ngây ngô ngô ngủ bù thẳng đến giữa trưa mới tỉnh.

Lúc Trần Xí Lễ tỉnh lại thì nhận được lời từ chối từ công ty phỏng vấn cuối cùng.

Công ty cuối cùng cậu phỏng vấn là làm MC chủ trì buổi lễ.

Trần Xí Lễ nghĩ, miệng lưỡi cậu nhanh lẹ như thế, ngoại hình cũng được, mặc dù cậu không đủ khả năng để làm người dẫn chương trình ở đài truyền hình, nhưng mà làm một người chủ trì buổi lễ chắc hẳn là không thành vấn đề gì chứ.

Kết quả lý do người ta cự tuyệt là do cậu quá tuấn tú, giành hết ánh đèn sân khấu của chú rể.

Trần Xí Lễ: "? ? ?"

Ngũ quan tui đoan chính là sai??

Trần Xí Lễ thở dài, cảm giác cái tờ chi tiết quy tắc tuyển dụng cộm cộm, vì vậy lấy ra xem một chút.

Xem một hồi lâu, Trần Xí Lễ nói, "Đậu má, chắc là bị điên rồi, thư ký mà cũng có thể được trả nhiều tiền như thế? Tui mới không tin đâu."

Độc thân, mặt mũi đẹp trai, thẳng nam, có mỗi ba yêu cầu này, mà đáng giá nhiều tiền như vậy?

Trần Xí Lễ khó có thể tin, có khả năng là Phó Hãn Hải đang đùa giỡn cậu thôi.

Hơn nữa thẳng nam... Bản thân mình cũng không phù hợp.

Rất nhanh sau đó trường học không cho ở lại nữa, Trần Xí Lễ với Giang Uyển Bác chuyển ra ở căn phòng thuê nhỏ, hai người ở chung chen có hơi chật chội.

Trần Xí Lễ cũng không biết làm cơm, ngày nào cũng gọi thức ăn bên ngoài, chỉ có mỗi tội là tiền mãi không có... Xem xét cái tờ nội dung chi tiết quy tắc tuyển dụng kia mãi, cuối cùng cậu cắn răng quyết định đi xem thử.

Bởi vì Trần Xí Lễ mới nhìn thấy địa điểm tuyển dụng là tầng mười sáu của cao ốc Húc Nhật.

Là giải trí Húc Nhật đó nha.

Húc Nhật . Từ "húc" có nghĩa là ánh nắng ban mai, "nhật" là mặt trời, ghép lại là mặt trời mới mọc.

Đó là công ty hot nhất hiện nay, không biết bao nhiêu minh tinh có tên tuổi đều từ đó mà phát triển lên. Trần Xí Lễ coi như ngày nào cũng đi quét tước vệ sinh ở đó cũng muốn dính dính một ít tiên khí.bg-ssp-{height:px}

Trước đây lúc tham gia tuyển tú, còn chauw được vào ở phòng thực tập xa hoa sang trọng ở tầng cao nhất đã rút lui thi đấu, quá đáng tiếc luôn, nói không chừng lần này có thể lẻn vào ngắm nghía một chút cũng nên.

Bây giờ nghĩ lại, Trần Xí Lễ hoàn toàn có thể hiểu được tại sao người ta lại muốn một thư ký có tính hướng bình thường, có lẽ thật ra là đang muốn bồi dưỡng nghệ sĩ mới mà thôi.

Còn phải ưa nhìn nữa, đó còn không phải là Trần Xí Lễ cậu sao.

Coi như không phải là bồi dưỡng nghệ sĩ, Trần Xí Lễ cảm thấy cũng đáng, nếu có thể trở thành trợ lý cho vị tai to mặt lớn nào đó, nhỡ đâu sau này có thể thăng cấp lên làm quản lý, cầm trong tay vô số tài nguyên, từ từ xưng bá trong giới giải trí thì sao.

Trần Xí Lễ rửa mặt sạch sẽ rồi mặc cái bộ đồ vạn năm của mình vào rồi đi.

------

Dạo gần đây, Ba Lâm chủ yếu đem thời gian tập trung vào việc phỏng vấn thư ký cho Quý Húc, người của phòng nhân sự cũng không dám nhúng tay vào, sợ tuyển ra người tới lão bản không thích, tuyển phải người mà ông chủ không thích.

Buổi sáng phỏng vấn liên tiếp mười người, riêng cái cửa ải nhan sắc đã không một ai qua được rồi.

Ba Lâm ở trong phòng nghỉ ngơi uống trà, than thở không ngớt lời, "Vậy trước kia tìm thư ký nữ có ngoại hình đẹp không được hay sao, mấy cái người thẳng nam này thì sao chứ? Cạo cái râu sạch sẽ một chút rồi mới đi phỏng vấn thì chết người chắc, còn không thay được cái áo sơ mi nữa."

"Còn có cả người đi dép lê nữa, tiền lương trả cao như vậy, không thể để ý một chút sao? Năng lực làm việc tốt thì có ích gì, đến cửa phòng làm việc của Quý Húc, ai mà không "tiêu trừ độc hại" đều không cho bước vào!"

Trợ lý của Ba Lâm bị dọa đến không dám thở mạnh, "Ngài bớt giận, em thấy mấy người đó cũng không tệ lắm, ít nhất ngoại hình cũng tính qua ải."

Quý Húc gõ gõ cửa phòng nghỉ ngơi của Ba Lâm, Ba Lâm: "Mời vào."

Kết quả vừa nhìn thấy là Quý Húc, Ba Lâm càng tức giận hơn.

"Việc phỏng vấn thế nào rồi?" Quý Húc hỏi.

Ba Lâm mỗi ngày đều nói, "Tạm được."

"Quá chậm, nhà tôi nuôi mấy con cá vàng quên không thay nước, chết mất hai con rồi." Quý Húc mặc dù không có tình cảm, thế nhưng cây cây hoa hoa trong nhà không phải là thiếu.

Ba Lâm lườm một cái, "Vậy trước tiên ngày thay nước đi? Hoặc là mời một bảo mẫu quản lý gia đình, mỗi ngày giúp anh quét dọn một chút."

"Rất phiền phức, so với tuyển thư ký còn phiền hơn, tôi tin tưởng cô không muốn tháng nào cũng phải mang vài người bảo mẫu gia đình với cả thư ký đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe đâu nhỉ."

"Được được, xin ngài yên tâm, trong ngày hôm nay tuyệt đối có kết quả." Điều kiện quyết định đầu tiên là anh không được dùng dăm ba cái lý do kỳ cục để mà bới móc.

Ba Lâm thở phì phò đi phỏng vấn .

Ba Lâm: "Sở thích?"

"Tôi thích đọc sách." Một chàng trai trẻ đầy tóc để bẩn không gội hơi đẩy đẩy gọng kính đen của mình nói.

"Hả? Nói cụ thể một chút."

Người đi phỏng vấn đỏ mặt nói: "Thậm chí lúc đi nhà cầu rảnh rỗi tôi cũng đọc xong được một loạt..."

Ba Lâm mặt không hề cảm xúc nói, "Xin chờ một chút, đi nhà cầu đọc nhiều sách như vậy, tiên sinh khả năng cậu có chút táo bón."

"..."

Ba Lâm không xem đàn ông như một thằng đàn ông, đám đàn ông cũng không coi cô là phụ nữ mà xem, thế nhưng thư ký đã táo bón lại còn bệnh trĩ, đại khái là Quý Húc không thể tiếp thu nổi.

Rất nhanh sau đó là đến lượt Trần Xí Lễ, người được phỏng vấn cuối cùng trong ngày.

Cậu vừa vào cửa, Ba Lâm liền thấy mắt mình sáng hẳn lên, vừa mới nhìn trình độ học vấn của cậu, rất cao, ngành học chuyên ngành cũng không có ích gì, rất phù hợp với mấy cái yêu cầu tốn tiền phí của của Quý Húc.

Trần Xí Lễ có chút sốt sắng, lúc nhìn thấy Ba lâm, phản ứng đầu tiên chính là nhìn thấy Thiết Diện Vô Tư Bao Thanh Thiên.

Ba Lâm lúc làm mặt than cũng có hơi giống với Quý Húc, cô hỏi Trần Xí Lễ vấn đề thứ nhất là, "Cậu là thẳng nam sao?"

Trần Xí Lễ vẻ mặt lạnh nhạt đáp, "Phải."

Nhìn thấy đàn ông ánh mắt liền thẳng tắp, cũng coi như "thẳng nam".

Ba Lâm thả ngàn cái trái tim, "Vậy thì tốt rồi, chủ tịch chưa kết hôn, muốn đổi thư ký thành nam thư ký, chỉ có hai yêu cầu đối với cậu. Một là đừng có ý đồ quấy nhiễu đời sống tình cảm của chủ tịch. Hai, chủ tịch là một nhan khống, cậu phải chú ý hình tượng của mình, không được quá lôi thôi, tránh làm ảnh hưởng đến tâm tình của ngài ấy."

"Được." Chủ tịch đến cùng có ngoại hình đẹp như thế nào, sao lại tự luyến như vậy cơ chứ.

Nhưng mà một lòng muốn làm minh tinh nhưng diễn xuất tệ chỉ có thể trở thành bình hoa ở văn phòng làm chân sai vặt, Trần Xí Lễ cảm thấy bản thân cũng rất thích hợp với công việc này.

Khởi điểm, tiền lương cáo, bên trong cao ốc Húc Nhật, đâu đâu cũng là cơ hội hết.

Ba Lâm lại hỏi cậu, "Vậy tôi kiểm tra một chút vấn đề cá nhân của cậu, cậu thích gì?"

Trần Xí Lễ, "Dạ?"

"Sở thích."

"Tôi thích ca hát."

Ba Lâm thả lỏng thân thể dựa ở trên ghế: "Hát hai câu nghe thử xem nào."

Trần Xí Lễ nghĩ, sao lại đột nhiên như vậy chứ?

Sau đó cậu cất tiếng hát.

Trong phòng làm việc lặng lẽ.

Ba Lâm móc móc lỗ tai, "Sao lại khó nghe như vậy?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Xí Lễ: Ngoại hình thì đẹp trai, giọng hát thì hay mê người, nghệ sĩ của công ty mấy người còn muốn sống không hả?

Quý Húc: Ngày hôm nay là ngày chúng mình không gặp nhau o(╥﹏╥)o nhưng mà tui có trực giác của một xử nam mà, ngày mai nhất định sẽ gặp (^▽^)

Editor: Dạo này tui bận quá, la lết tuần mới xong cái chương này QAQ. Bận ôn giữa kì chưa beta được, mọi ngừi cmt sửa giùm tui nhá.^^

/ chúc các bạn nữ, các chị, các cô vui vẻ nha.

--------------

[] Cả câu là "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần phải giải thích mà tự nội tại trong việc mình là ngay thẳng. Còn người giả dối lòng mình thì dù có che lấp đến bao nhiêu, giải thích như thế nào thì vẫn có sâu mọt đục khoét trong thâm tâm, trong việc làm của họ.

//, Chưa beta.

Truyện Chữ Hay