"Trác tổng yên tâm, Trác thiếu phu nhân không sao cả, chỉ bị động thai mới xuất huyết nhẹ. Sau này lúc sinh hoạt vợ chồng tiết chế lại là được."
"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ." Mẹ Trác đẩy con trai sang một bên, cảm ơn bác sĩ rối rít.
Trong phòng bệnh.
"Chuyện này là thế nào?" Trác Thành Quân rống lên, nhìn Hàn Lập Y không thiện cảm.
"Rống cái gì mà rống, Lập Y cũng mới biết không lâu. Là do tao và mẹ mày sắp đặt đó. Khi biết mẹ con bé qua đời, mà còn bé lại không chịu nói cho chúng ta biết, tao đã có dự cảm không lành mới không khiến bảo bảo mất đi."
Nhắc đến đây mẹ Trác lại nhớ đến đêm kinh hoàng đó, tuy giữ được bảo bảo nhưng lại không ngờ Hàn Lập Y sẽ nhảy lầu, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông bà, cũng may cô không sao?
Chính là khi thấy Hàn Lập Y rơi vào trạng thái khủng hoảng đó, hôm sau nhân lúc Trác Thành Quân đến công ty bà đã vào phòng cô, nói hết sự thật. Cũng nhìn ra Trác Thành Quân đối với sự khủng hoảng của Hàn Lập Y vô cùng quan tâm, nên muốn cô cùng phối hợp chỉnh hắn.
Dẫu sao trước đây Trác Thành Quân đối xử với Hàn Lập Y không tốt, nếu đã như vậy thì cứ để cô lần này quyết định đối xử lại với hắn như thế nào.
"Vậy là mấy ngày nay các người đang trêu đùa con?"
"Ta không nghĩ chuyện này là xấu?"
Vốn định chỉnh hắn thêm vài bữa nữa nhưng chưa chi đã bị "chuyện xấu" của con trai làm với con dâu khiến cho bễ kế hoạch, "Nếu không phải tại mày tự nhiên nổi thú tính với Lập Y thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi! Không phải lúc trước mày bảo không thèm sao? Sao bây giờ lại ăn sống người ta luôn vậy?!"
Ba Trác gào lên! Nếu không phải hung hãn không kìm chế được, thì làm thế nào đến nông nổi đi bệnh viện. Chắc chắn là tác dụng phụ do nhịn "ăn" lâu ngày gây ra.
"Hàn Lập Y, ngay cả cô cũng dám lừa tôi?" Trác Thành Quân quay sang chất vấn Hàn Lập Y.
"Ta đã nói con bé không cố tình, mày to tiếng cái gì?"
Trác Thành Quân nhìn ba mình, rồi lại nhìn mẹ mình đều đứng về phe bên kia bắt bắt nạt hắn.
"Được lắm, chơi đùa với tôi vui lắm phải không? Vậy các người tự mà đi chơi đi!"
"Rầm"
Trác Thành Quân xồng xộc bỏ đi, khuôn mặt hầm hầm khiến người khác không dám đến gần.
Trong phòng bệnh.
"Cái thằng trời đánh, vợ con còn nằm viện mà nó..."
"Soạt" cửa lại mở ra.
"Á..." Hàn Lập Y bị người ta bế lên, không nói không rằng mang cô đi ra ngoài.
Lời than thở của mẹ Trác biến thành há hốc, hai vợ chồng muốn rớt luôn cả cằm xuống đất nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hóa ra là tự chơi mà Trác Thành Quân nói là hai thân già này chơi với nhau, còn vợ con là của hắn.
Lúc nãy bỏ đi quên mang Hàn Lập Y theo nên bây giờ quay lại lấy.
"Trác cha, thằng Trác con cũng quá là có tiền đồ. Sau này sinh Trác cháu mong sao đừng giống nó."
Về nhà.
Cửa phòng đóng kín.
"Hàn Lập Y, gan của cô cũng không nhỏ?"
Hàn Lập Y nhìn khuôn mặt cứng nhắc không biết là biểu cảm gì của Trác Thành Quân, cô cũng không có sợ hãi.
"Đúng, mấy ngày nay đều là tôi lừa anh. Anh tức giận sao?"
"..." Đầu của Trác Thành Quân muốn bóc khói.
"Vẫn là câu nói đó, mẹ tôi mất rồi. Tiền của anh tôi cũng không cần nữa, thõa thuận ly hôn tôi đã ký rồi, chỉ cần anh ký vào, chúng ta sẽ chấm dứt."
Trác Thành Quân bây giờ cảm thấy may mắn, hắn không giống mấy nam nhân trong tiểu thuyết quăng đơn ly hôn vào mặt nữ chính bắt ký.
Nếu không bây giờ toi rồi.
Đơn ly hôn Hàn Lập Y đưa, hắn đã cho nó phóng sinh rồi.
"Hàn Lập Y, hôn nhân này ban đầu chính cô sống chết đòi cho bằng được. Bây giờ chơi không nổi liền muốn bỏ chạy, đâu có dễ như vậy!"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Cô cũng thấy ba mẹ của tôi rất mong chờ đứa cháu này, thế nên nó nhất định phải ở lại nhà họ Trác. Nên trước khi cô sinh thì không được rời khỏi đây."
"Trác Thành Quân, trước đây chính anh bảo không cần đứa trẻ này. Bây giờ lấy tư cách gì mà bắt nó ở lại với anh?"
"Dựa vào: tôi đổi ý rồi. Hơn nữa, trên tinh thần và thể lực đứa bé này cũng có phân nửa vốn của tôi."
"Anh..." Hàn Lập Y không nói lại hắn, chỉ biết trừng mắt nhìn.
"Tôi đã nói rồi, muốn làm Trác thiếu phu nhân không đơn giản đâu. Bắt tôi chơi cùng thì khi tôi chưa chán, em đừng mong kết thúc."
Hàn Lập Y cảm giác mọi chuyện quay về quỹ đạo ban đầu, bất lực thở dài leo lên giường nằm.
Trác Thành Quân không nhanh không chậm cũng lên theo.
"Anh làm gì vậy?"
"Đi ngủ."
"Nhưng mà tại sao lại ngủ trên giường?"
"Nửa đêm chẳng lẻ bắt tôi ngủ dưới đất?"
"Không phải, chỉ là tôi và anh làm sao có thể..."
"Dựa trên tinh thần tôi và em vẫn còn là vợ chồng, ngủ ở đây là chuyện đương nhiên và là quyền lợi của tôi."
"..." Hàn Lập Y cũng không đếm xỉa, đắp chăn nhắm mắt ngủ.
"Úm úm...ngộp quá.. Sao anh ôm tôi?"
"Em mang trong mình một nửa số vốn của tôi, thế nên em phải cho tôi chiếm dụng cũng là hợp lý.