Chương
Anh ta sống thành dáng vẻ của Đường Duy, từ trước đến giờ chưa từng có người nào nói cho anh ta biết, đáng lẽ bản thân anh ta nên có dáng vẻ như thế nào.
Thế nhưng nếu như đã sống đến bây giờ rồi: “Tôi nhất định phải gánh vác một số chuyện”
‘Vinh Sở ngẩng đầu, nhìn vào Lục Phóng một lần nữa: “Để cho sự: căm thù quay về với sự căm thù, để cho quá khứ quay về với quá khứ.
Tô Nhan không có cách nào thay đổi sự thật mẹ của em ấy là An Mật được, em ấy mãi mãi sẽ chỉ sống trong sự căm thù mà Đường Duy.VietWriter.vn
“Cậu nghĩ răng cậu là người đang cứu rỗi Tô Nhan à?” Lục Phóng cau mày lại: “Giống như Sakahara Sakurako vậy, cô ta cảm thấy cô ta mới xứng với Đường Duy, còn cậu thì sao? Cậu nghĩ räng chỉ có cậu mới có thể cứu rỗi Tô Nhan sao?”
“Đúng vậy, nếu như tôi thật sự giống với Đường Duy ở một khía cạnh nào đó đến như vậy” Vinh Sở nhìn chäm chảm vào gương mặt của Lục Phóng: “Vậy thì không bằng để cho tôi trở thành Đường Duy, khiến cho Tô Nhan yêu tôi sẽ ngăn cản ở trước mặt em ấy, sự thật mẹ ruột của em ấy là An Mật cũng sẽ không làm tôi tổn thất một chút nào”
Nếu như anh ta đã vô cùng giống với Đường Duy, vậy thì tại sao không thể thay thế Đường Duy chứ?”
“Cậu ta đang làm tổn thương đến em ấy ở dưới đủ loại danh nghĩa, tôi không thể chịu đựng…”
Thế nhưng Lục Phóng lại nói: “Nhưng mà nếu như tôi là Đường Duy, đổi lại là tôi, tôi cũng làm như vậy”
Anh ta có thể hiểu cho Đường Duy đã làm ra tất cả mọi chuyện này, vì sao Vinh Sở lại không thể hiểu được?
Hoặc là…
‘Vinh Sở đã quá hiểu rõ, anh ta đã xem bản thân mình chính là Đường Duy, kể cả suy nghĩ hay là ý thức của mình, đều đồng hóa với cậu.
Thế nhưng sau khi anh ta yếu lấy Tô Nhan, sự lựa chọn của Vinh Sở chính là thể hiện sự thờ ơ đối với những tổn thương ở trong quá khứ, từ đó anh ta đã căm thù Đường Duy thật.
“Nếu như tôi có thể càng trở nên giống với Đường Duy hơn, tôi không ngại để cho những việc này xảy ra thêm một lần nữa”
Ngay trong khoảnh khắc kia, Lục Phóng đã nhìn thấy được cơn bão long trời lở đất, mang theo sự điên cuồng muốn phá hủy tất cả mọi thứ ở trong đôi mắt của Vinh Sở, giống như… giống như với tên Đường Duy kia vậy.
Anh ta đã biến mình trở thành Đường Duy, lấy thân phận là cái bóng của Đường Duy để yêu lấy Tô Nhan, vì vậy ngay vào lúc này…
“Muốn làm lại một lân nữa sao? Biến ba của Nhan Nhan thành tội phạm, để cho ba của tôi phải ngồi vào tù hoặc chết đi vì bị hại bởi sự vu khống của ông ta, cũng được đấy chứ. Vậy thì chẳng phải tôi có thể càng có sự đồng cảm với Đường Duy, càng trở nên giống với cậu ta hơn rồi sao? Nhan Nhan sẽ phải chuộc lỗi với tôi sao? Giống như: chuộc lỗi với Đường Duy vậy- Tôi có thế cưỡng bức em ấy, đánh cô ấy một cách thô bạo ở trong khuôn viên trường, phá đi cái thai của em ấy, sau đó khiến cho em ấy yêu một người tàn nhẫn như tôi sao?”
Nói theo cách này~ Đường Duy, có phải tôi đã giống hệt như câu chuyện của cậu rồi không?
Lục Phóng mặt không đổi säc nghe một đoạn dài bộc bạch của ‘Vinh Sở, sau đó người đàn ông thở ra một hơi: “Vinh Sở, cần thiết đem bản thân bồi thường vào luôn sao?”
Điều này sẽ chỉ khiến Tô Nhan càng cách xa anh ta hơn.
Nếu Vinh Sở thật sự ra tay với Đường Duy.