Chương
Cả hai người lề mề ở trong đó suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng rửa xong chén đũa, kết quả vừa đi ra nhìn một cái, thì đã không còn một bóng người ở trong phòng khách.
Đường Duy sửng sốt, sau đó muộn màng nhận ra và hỏi: “Tô Nhan và Trì Liệt đâu rồi?!”
“Trì Liệt đã đưa cô ấy đi rồi”
Lam Thất Thất đang cắn hạt dưa, Từ Thánh Mân ở bên cạnh đang tách quả óc chó cho Lam Thất Thất: “Hai người bọn họ ăn cơm xong thì đi rồi, dù sao thì cũng có người thu dọn.. “
VietWriter.vn
“Sao lại có thể để cho hai người bọn họ đi như vậy chứ?!”
Lửa giận của Đường Duy đột nhiên dâng lên, ước gì có thể ném vỡ cả đống chén đĩa này, cậu còn chưa giắt khô giẻ lau đã hung hăng ném lên bệ bếp, cả người quay đầu rời đi: “Đã đi được bao lâu rồi?”
“Mười phút trước.”
Lam Thất Thất cười híp mắt và vãy vãy tay với cậu: “Bây giờ anh đuổi theo không chừng có thể đuổi kịp đấy, có điều, Nhan Nhan có thể sợ rằng lúc đó anh còn đang giằng co với Trì Liệt, vì vậy lựa chọn đi vào lúc anh đang bận rửa bát. Như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ không cảm thấy ngượng ngùng”
Vậy thì có phải cậu nên cảm ơn cô vì sự tỉ mi và tốt bụng của cô không đây?
Đường Duy tức giận đến bật cười lên: “Vậy thì không cần khiến tôi nghĩ nhiều đến như vậy”
Cậu nói xong liền chạy về phía cửa, Sakahara Sakurako ở phía sau còn đang lớn tiếng nói: “Đường Duy đợi một chút, anh có muốn trở về chỗ của anh tôi cùng với tôi không?”
Từ Thánh Mân nói: “Đường Duy có phòng ở mà, không thể ngủ ở ngoài đường, cô hỏi một câu thật nhàm chán”
Sakahara Sakurako cảm thấy không cam lòng, nảm lấy ống tay áo của Sakahara Kurosawa mà nói: “Anh, anh xem Đường Duy kia, vì sao anh ấy không muốn ở cùng với chúng ta chứ?”
Khi cô ta nói lời này, ở ngoài cửa đã truyền đến âm thanh khởi động xe đầy vang dội của Đường Duy, giống như đang trút cơn giận dữ khổng lồ mà cậu đang tích tụ ở trong lòng vậy.
Sakahara Kurosawa thở ra một hơi dài: “Cô đừng có kiếm thêm chuyện cho tôi nữa, ngày hôm nay có thể đi vào nhà của Lam Thất Thất thì hai người bọn họ đã cho chúng ta mặt mũi rồi, cô nói xem cô cứ muốn quấn lấy người ta làm gì chứ? Tôi cũng đi đây”
“Chỉ cần là yêu thích, thì việc quấn lấy người cũng có thể hiểu được mà.
Sakahara Sakurako không hề cảm thấy hành động này của bản thân cô ta kỳ lạ một chút nào, trong lòng cô ta cảm thấy không cam lòng mà bị Sakahara Kurosawa kéo ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt rất mong muốn cô ta nhanh chóng rời đi của Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân, khi ra khỏi cửa, trong lòng của Sakahara Sakurako vốn dĩ không thể nuốt trôi cục tức này.
Dựa vào điều gì mà đám người này chào đón Tô Nhan, mà lại không chào đón cô ta chứ? Ngay cả khi ăn cơm cũng chỉ có những hành động khách sáo mà thôi, vốn dĩ không hề chấp nhận cô ta từ trong đáy lòng.
Rõ ràng cô ta cũng yêu Đường Duy, tại sao cô ta không thể được chấp nhận chứ?! Cứ đợi đấy, vị trí này của Tô Nhan, sớm muộn gì cũng bị cô ta thay th: Ở trong màn đêm, màn hình máy tính của một người nào đó nhấp nháy, sau đó máy tính vốn dĩ đang tắt máy bỗng nhiên tự động khởi động, sau khi màn hình chập chờn vài giây, đột nhiên hiện lên một gương mặt.