Chương
Cô có thói quen che dấu cảm xúc thực sự của mình, nhưng có thể cảm nhận được sự cứng nhắc của cô, cho thấy rắng lời Sakahara Sakurako đã quá đáng với cô.Càng dùng sức nảm lấy tay Tô Nhan, hầu kết của Đường Duy giật ậu nói: “Không thích nghe.”
Không thích nghe.VietWriter.vn
“Nhiều năm như vậy, những lời này, đã nghe đến quen, tôi đã nghe đến cảm thấy tê liệt” Tô Nhan đỏ mắt, mỉm cười: “Anh xem, cô ta đang nói đó.”Vì Đường Duy và Tô Nhan quay lưng về phía họ, Trì Liệt không thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, nhưng sau khi nghe lời của Sakahara Sakurako, người đàn ông cau mày.
Người này lúc nào cũng mỉm cười, lúc này lại nghiêm mặt: “Có mấy lời cô không phải đương sự, không cần phải nói”
“Đương sự, điều này vẫn cần tôi là đương sự ư?” Sakahara Sakurako cười haha, cô ta cảm thấy rắng ở chuyện này cô ta đã bắt được nơi đáng thương nhất của Tô Nhan. Giống như bắt được điểm yếu, cô ta chỉ hận không thể bắc loa khoe khoang khắp nơi: “Mẹ cô ta là An Mật, tội mẹ cô ta đáng chết vạn lần! Mẹ cô ta và Bạc Dạ không rõ ràng, hơn nữa Vinh Nam ở phía sau thúc đẩy, hại mẹ của Đường Duy ngồi tù, nếu tôi nói rằng người phụ nữ này đáng chết ở trước mặt Đường Duy!”
Con ngươi Trì Liệt co rút một cái, một số thứ, các bên đã chọn tha thứ và quên đi, cô ta lại ở nơi này dây dưa không rõ, nhắc lại chuyện cũ thì có ích lợi gì, không phải cô ta muốn dùng chuyện này đạp người khác một phát để đạt được mục đích của riêng mình.
Tôi tam quan bất chính, tôi đang yêu Đường Duy, thì thế nào!” Môi Sakahara Sakurako đỏ như thế, như là uống máu của người khá: chính là yêu Đường Duy đấy, tôi chính là kinh thường người phụ nữ Tô Nhan đấy, thì thế nào! Tôi biết, ban đầu là cô ta quay lại, bằng không làm sao Đường Duy lại để ý cô ta được! Mẹ cô ta là An Mật! Cha làm con chịu hiều không? Nói một trăm một nghìn, mẹ cô ta là An Mật! Cô ta không xứng đáng! Tôi xứng đứng ở bên Đường Duy! “
Một đoạn lộn xộn như thế này nói từ miệng cô ta, đập vào đầu Trì Liệt, khiến Trì Liệt rất ngạc nhiên.
Cậu ta không bao giờ lắm miệng trước chuyện tình cảm của Đường Duy và Tô Nhan, ngay cả khi cậu ta chứng kiến sự thờ ơ của Đường Duy, tất nhiên, cậu ta cũng biết rằng Đường Duy là người như: thế nào, trong lúc đó cậu ta và Đường Duy cũng chỉ không tươi cười chào hỏi mà thôi, Sakahara Sakurako là người ngoài cuộc, lại còn có thể hiểu sâu về Đường Duy và Tô Nhan như thế.
Cậu ta thậm chí còn muốn cười, cậu ta cảm thấy rằng Sakahara Sakurako có chút làm trò cười: “Cô nói nhiều như vậy để làm gì? Để thể hiện cô rất yêu Đường Duy sao, cô mới là người hợp nhất đúng không?”
Nhìn về phía Đường Duy và Tô Nhan ở chỗ xa, lời cô ta như mắc ở cổ họng, cô ta không hiểu, rõ ràng cô ta đặt mình ở vị trí Đường Duy mà suy nghĩ, rõ ràng cô ta luôn luôn yêu một mình Đường Duy, tại sao người mà cậu ta lại không cần, là cô ta.
“Lời của cô nói rất êm tai, nghe những câu này cũng rất có Trì Liệt cúi đầu, cười một tiếng cười, người đàn ông cầm vô lăng, ngón tay siết ch: rên thực tế thì sao? Cô cũng chỉ là một con người ngoài cuộc vô tâm vô tình phát tiết cảm xúc với đương sự mà thôi. Bởi vì sao? Thứ nhất là vì Đường Duy luôn dám làm dám chịu, điều này cũng là nguyên nhân những gì tôi nhìn cậu ta. Chuyện của cậu ta và Tô Nhan đúng đúng sai sai, Đường Duy chưa bao giờ tìm kiếm ai đó. Ngay cả khi trước kia Tô Nhan làm những chuyện kia, Đường Duy cũng biết rằng cậu ta là vì sự thù hận với mẹ cô ấy, vì vậy bây giờ Đường Duy, rõ ràng biết An Mật đã làm gì, không cần cô che mắt, dẫn lỗi Đường Duy, cậu ta cũng tự biết mình nên yêu ai”
Sakahara Sakurako gắt gao cản chặt hàm răng: “Anh nói bậy! Nhất định Đường Duy là đã quên”
Thứ hai, cô luôn mồm nói Đường Duy không nên tha thứ nhưng trên thực tế, có nên tha thứ hay không, cô phải hỏi mẹ cậu ta” Trì Liệt ngước lên, nhìn chằm chảm Sakahara Sakurako đang luống cuống, ánh mắt sắc bén như muốn chọc trên mặt người ta cái lỗ: “Nhưng theo tôi biết dì Đường Thi và chú Bạc Dạ đang rất thương Tô Nhan, họ cảm thấy rằng những đứa trẻ vô tội, giống như suy nghĩ của dì Đường Thi rẵng Đường Duy vô tội. Cô nói như vậy, nghĩa là chú Bạc Dạ và dì Đường Thi làm sai sao? Không – bọn họ làm không đúng, nên nói là: bọn họ làm việc không đúng ý cô, không cho cô thân cận, không cho cô làm người duy nhất! Cô là người ngoài nhưng cô lại muốn cả nhà bọn họ làm theo ý cô. “