"Nói."
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng thay đổi, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Trợ lý đứng ở một bên: "Mấy ngày mà ông quản gia chết, có người nhìn thấy ông ta đến xóm nhà họ Tiêu, mặc dù ông cụ bên nhà qua đời rồi, nhưng mà nhà họ Tiêu vẫn cứ là nhà họ Tiêu có nhiều tiền nhất, cho nên lúc quản gia đi đã được đãi ngộ rất tốt.
Chỉ có điều sau đó nghe trưởng thôn nói, quản gia đang nghe ngóng chuyện của ông cụ trước kia."
"Nghe ngóng chuyện trước kia? Ông quản gia không phải vẫn luôn luôn đi theo ông cụ sao, lẽ nào còn có chuyện gì mà ông ta không biết?"
Thi Nhân cảm thấy có chút lạ lùng.
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mở miệng nói: "Ông quản gia về sau mới đến, thời điểm đó ông cụ Tiêu đã trở thành người có tiền rồi."
Có điều là thời điểm trước đó, ông cụ cũng là một người nghèo khổ túng quẫn.
Đương nhiên bên cạnh cũng không có quản gia.
Vậy thì ông quản gia tận tâm tận lực đi xuống xóm nhà họ Tiêu nghe ngóng việc trước đây có phải rõ ràng là ông ta cũng phát hiện ra điều gì đó trước đây có liên quan đến ông cụ?
Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý: "Tiếp tục nói đi."
"Căn cứ vào lời nói của mấy người già còn sống ở xóm nhà họ Tiêu hiện nay, ông cụ Tiêu trước kia đúng thật là lưu lạc đến nơi này, về sau được người của nhà họ Tiêu thu nhận và giúp đỡ thì ở lại xóm này luôn.
Đồng thời ông ấy còn có một người vợ chưa cưới, nhưng sau đó vợ chưa cưới của ông mất tích rồi, và không có ai nhắc tới chuyện này nữa."
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng, hẳn là anh cũng biết chứ.
Nhưng mà biểu cảm của Tiêu Khôn Hoằng có vẻ hoài nghi: "Lẽ nào không phải mẹ của Tiêu Vinh?"
"Không phải, dựa vào thời điểm lời kể của người già ở đó thì tuổi tác mẹ của Tiêu Vinh không khớp.
Tôi còn lấy bức ảnh mẹ Tiêu Vinh ra so sánh thử, chỉ là nhìn giống mà thôi, không phải cùng là một người."
Như vậy sự thật chỉ có thể là: Mẹ của Tiêu Vinh chỉ là một người thế thân mà thôi.
"Vậy cô vợ chưa cưới huyền bí về sau đi đâu rồi, có khi vẫn còn sống, trước kia là người ở nơi nào, không ai biết mấy chuyện này.
Lúc đó ông cụ cũng không nói nhiều, không quá hoà đồng, đã từng nói là do người trong nhà không đồng ý, bọn họ bỏ nhà theo trai đi mà."
Trợ lý dừng một chút: "Nhưng quan hệ của cô vợ chưa cưới kia với ông ấy rất bình thường, nhìn không quá giống bỏ nhà theo trai đi như tình hình thực tế.
Ông ấy nói với bên ngoài lí do từ chối là vợ chưa cưới hối hận là phải trải qua những ngày cực khổ, hối hận rồi mới nổi cáu."
Rốt cuộc không ai biết chân tướng là gì.
"Còn điều tra ra cái gì nữa không?"
"Về sau quản gia đột nhiên mất tích, đều cho rằng ông ấy đi rồi, nhưng không ngờ rằng ông ấy bị người ta giết hại ở sau núi, đến lúc để lộ ra xác chết mới bị người ta phát hiện."
Ngón tay thon dài của Tiêu Khôn Hoằng phẩy phẩy: "Xóm nhà họ Tiêu có đối tượng đáng nghi ngờ hay không?"
Đáng nghi ngờ nhất chính là người trong nhà họ Tiêu.
"Cảnh sát cũng nghi ngờ, nhưng người nhà họ Tiêu vẫn luôn rất đoàn kết, tạm thời không điều tra ra cái gì.
Bọn họ cũng không cần thiết thay ông cụ che dấu điều gì." Chuyện này xem như lâm vào tình thế bế tắc.
"Âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của thôn xóm họ Tiêu, nhất định sẽ lộ ra dấu vết."
Hiện tại ông quản gia mà chết thì chẳng còn manh mối nào nữa.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Cảm giác chuyện này cứ như bóc củ hành tây vậy, anh mãi mãi nhìn không thấy đầu đâu."
"Nếu như người phía sau dự đoán được thời điểm, chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết, tốt nhất là bọn họ chỉ đang che giấu điều gì đó, mà không phải muốn làm gì đó đe doạ đến chuyện của chúng ta."
Anh đối với chân tướng phía sau không có tý hứng thú nào, chỉ muốn biết liệu có nguy hiểm đến sự an toàn của người nhà anh hay không.
Chuyện của Tiêu Đào Hy làm cho Tiêu Khôn Hoằng cảnh giác hơn.
Nếu như người đứng sau cái gì cũng chưa tra được liệu có ra tay với anh không hoặc là có lấy người nhà anh ra để uy hiếp hay không?
Không ngoại trừ khả năng này.
Thi Nhân nắm tay anh: "Vậy thì cứ từ từ, em tin rằng sẽ có một ngày chân tướng phơi bày rõ ràng."
--
Ngày cuối cùng tập đoàn đi làm, tâm trạng của mọi người đều rất tốt.
Triệu Nhược Trúc gõ cửa đi vào phòng làm việc: "Thi Nhân, bản đề xuất một phương án hợp tác với nước Singapore, chị xem xem, tôi thấy khá là thú vị đó."
Thi Nhân cầm tài liệu nhìn thoáng qua, Cố Văn Trình lại đề xuất bọn họ làm ngọc trai.
Ngọc trai thuộc về chất hữu cơ, làm thành châu báu đương nhiên vừa đẹp vừa sang trọng, có điều là ngọc trai tự nhiên không chăm sóc tốt lắm, so với các loại hoàng kim, bạch kim, đá kim cương cao quý hơn rất nhiều.
Hơn nữa chất lượng ngọc trai do con người làm ra cũng không tốt lắm, cho nên ít nhà kinh doanh trang sức nào quá chú trọng vào ngọc trai.
Thi Nhân xem xong tài liệu, phát hiện ngọc trai của đối phương đến từ một hòn đảo ở một quốc gia nhỏ gần nước Singapore.
Nghe nói quốc gia ấy là chế độ thủ lĩnh bộ lạc, phụ nữ làm tù trưởng, địa vị của đàn ông không cao.
Hơn nữa nữ tù trưởng có thể lấy mấy chồng!
Lúc Thi Nhân nhìn đến cuối cùng, rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Nhược Trúc: "Có phải cô chỉ hứng thú với việc nữ tù trưởng có thể cưới mấy chồng không?"
"Không phải đâu, bây giờ rất nhiều nơi đều là đàn ông lo liệu việc nhà, thật không dễ gì mà gặp được nơi mà một phụ nữ làm quốc vương, tôi đương nhiên tò mò rồi.
Lần này nghỉ tôi còn muốn đi chơi một chuyến, bên đó bây giờ là mùa hè, phong cảnh khá đẹp, nhân tiện coi như là đi nghỉ mát."
"Cũng được, bên này giao cho cô sắp xếp thanh toán vé máy bay và nơi nghỉ, cô đi qua khảo sát một chút đi."
Thực ra Thi Nhân cũng muốn qua đó xem thế nào.
Nhưng mà lần này cô vẫn còn chuyện khác cần làm, không thể đi rồi.
"Không phải chứ, chị thật sự định làm ngọc trai đấy à? Loại ngọc trai tự nhiên ở biển sâu này rất đắt tiền đó.
Hơn nữa thị trường không lớn, rất dễ lỗ vốn đó."
Sau khi nhà họ Mạc và tập đoàn Quang Viễn hợp tác, sinh lực chủ yếu nên dồn vào điêu khắc mới đúng.
Triệu Nhược Trúc cảm thấy người của Cố Văn Trình ấy đưa ra một cái đề xuất cực kỳ không hợp với tình hình khách quan.
"Đi khảo sát trước rồi nói sau đi.
Tôi cũng khá là tò mò về chỗ kia."
Thi Nhân chỉ là cảm thấy Cố Văn Trình sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa ra đề xuất này, bên trong chắc chắn có nguyên nhân.
Dù sao vẫn thấy Cố Văn Trình là một người đàn ông rất có năng lực.
Cũng không nói trước được, cô ta nghĩ nên đi khảo sát trước đã.
Triệu Nhược Trúc gật đầu: "Vậy được, tôi sẽ lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, đi quan sát thực tế.
Mọi người dự tính đi nghỉ phép ở đâu?"
"Về quê một chuyến, rất nhiều năm không về rồi."
Triệu Nhược Trúc nhớ ra là Thi Nhân đi năm năm mới trở về, có khi rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý được.
Sau khi tan ca, Thi Nhân đề cập tới chuyện này với Tiêu Khôn Hoằng.
Hai con mắt người đàn ông híp lại: "Cái đó là người của Cố Văn Trình đề ra đó à?"
"Ừ, đúng, em thấy phong cảnh chỗ ấy rất đẹp, vì thế bảo Nhược Trúc đi khảo sát qua xem."
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: "Việc ngọc trai này trước mắt xem thế nào đã, trước tiên chuẩn bị cho tốt tác phẩm điêu khắc rồi hãy nói."
"Em biết mà, cho nên chỉ là để Nhược Trúc đi xem xem thế nào.
Chỉ có điều em nghĩ ra một việc, có phải là các cấp cao của tập đoàn Quang Viễn không được phép yêu đương không?"
Người đàn ông ngước mắt lên: "Ừ."
"Khó khăn lắm Nhược Trúc mới yêu đương, bạn trai của cô ấy là cấp cao của tập đoàn Quang Viễn, nhưng bộ phận thiết kế bây giờ thực sự là không thể không có cô ấy.
Em sắp phải đi đến bộ phận điêu khắc rồi, nếu như bộ phận thiết kế không có cô ấy, em không yên tâm."
Trước mắt chỉ có Triệu Nhược Trúc có thể theo kịp ý tưởng của cô, nhân duyên cũng cực kỳ tốt.
"Em muốn nói cái gì?"
Thi Nhân kéo cánh tay của anh: "Đến lúc đó anh có thể giơ cao đánh khẽ được không, đuổi đối phương ra, giữ Triệu Nhược Trúc lại."
Tiêu Khôn Hoằng không nghĩ rằng cô coi trọng Triệu Nhược Trúc như vậy.
Anh nhìn trợ lý: "Cậu đi điều tra một chút xem là ai."
Trợ lý nâng kính lên: "Việc này, thật ra tôi biết."
"Là ai?"
"Sư phụ tôi!"
Biểu cảm của Tiêu Khôn Hoằng nhất thời trở nên hơi tế nhị: "Cậu nói là ai cơ?"