"Chị Đào Hy nữa, cô ấy có bị thương không?"
"Không sao đâu.
Đúng lúc hôm nay Mạc Tử Tây đưa mấy đứa nhỏ đến bệnh viện chơi.
Bọn họ đưa Tiêu Đào Hy đi đến sân chơi bên cạnh.
Khi nhóm người đó đến, vừa hay bọn họ đều không ở đó."
Tiêu Khôn Hoằng cũng không ngờ đến có thể trùng hợp đến vậy.
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, cô nắm lấy cánh tay của Tiêu Khôn Hoằng: "Là lão quản gia phải không?"
Tại sao đến bây giờ rồi, vẫn còn có người tìm cách bắt Tiêu Đào Hy, điều này thật không thể nào giải thích được.
Ông nội đã mất rồi, viện trưởng cũng không chịu tiếp tục làm việc, chứ đừng nói đến người khác.
"Hiện tại vẫn không thể hiểu nổi.
Rõ ràng là bọn họ đã lường trước những điều này rồi, nhưng tất cả hệ thống giám sát đều bị phá hết, vệ sĩ cũng đã giải quyết xong.
Nếu không phải Mạc Tử Tây và mấy đứa nhỏ đến rồi lén đưa Tiêu Đào Hy đi chơi, có lẽ bây giờ Tiêu Đào Hy đã gặp chuyện rồi."
Tiêu Khôn Hoằng cũng sửng sốt một hồi khi biết tin này.
Anh ta cũng không ngờ rằng còn có người mang mục đích muốn bắt Tiêu Đào Hy đi, hơn thế đám người này đều đã được đào tạo bài bản, hiển nhiên không phải người thường, không giống như người do lão quản gia thuê.
Nhưng mà cho đến giờ vẫn không thể tìm ra liệu đó là ai.
"Chờ đã đừng có để Tiêu Đào Hy quay lại bệnh viện nữa.
Em lo lắng chuyện như thế này sẽ xảy ra một lần nữa."
"Anh đã sắp xếp rồi, nhất định sẽ không có lần sau."
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên nghiêm túc, vấn đề này càng ngày càng trở nên phức tạp hơn rồi.
Tiêu Vinh đã chết rồi, và ông nội cũng đã qua đời.
Chỉ còn lại lão quản gia vẫn còn đang sống, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không có năng lực lớn như vậy, vậy người đột nhiên xuất hiện đó là ai?
Có liên quan gì đến những gì Tiêu Đào Hy nắm giữ không?
Thi Nhân vẫn còn một chút lo lắng, bất kể chuyện gì xảy ra hồi đó, Tiêu Đào Hy thực sự vẫn còn quá ngây thơ.
Bị nhốt trong viện dưỡng lão nhiều năm như vậy, dù là một người bình thường cũng sẽ trở nên điên cuồng.
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: "Anh sẽ tăng cường thêm nhân lực để bảo vệ cô ấy, lát nữa rồi quay lại xem xét xem sao.
Bây giờ đã có bọn trẻ ở đó bên cạnh cô ấy, Tiêu Đào Hy vẫn không hề hay biết gì."
"Được rồi."
Thi Nhân điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cuộc hội nghị gặp gỡ trao đổi này vẫn chưa kết thúc.
Phải hoàn thành công việc ở đây xong trước thì mới được rời đi.
.
Kết thúc buổi giao lưu, bắp chân của Thi Nhân có chút đau nhức.
Cuối cùng đã kết thúc rồi.
Thi Nhân nhìn bà Tư: "Ở bên thẩm mỹ viện tôi đã đặt chỗ xong xuôi hết rồi, bây giờ bà có thể trực tiếp đến đó."
"Bà Tiêu, chúng ta cùng đi đi."
"Thực xin lỗi, gia đình tôi có xảy ra chút chuyện, sau bữa tiệc không thể đi cùng với và rồi, ngày mai tôi sẽ đến tìm mọi người, buổi tối mọi người nghỉ ngơi tốt nhé."
Bà Tư cũng không ép Thi Nhân phải cùng đi, vì bà ấy cũng có chuyện phải giải quyết khi vào tối nay.
Hôm nay Mạc Đông Lăng vẫn chọn Tập đoàn Quang Viễn, vì vậy việc tiếp theo cần được triển khai lại.
Thi Nhân đích thân tiễn bà Tư ra về, vừa đóng cánh cửa thì cô đã lập tức xoa bóp bắp chân nhỏ của mình.
"Bà Tiêu, hôm nay đã làm việc vất vả rồi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thi Nhân liền quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Đông Lăng, cô nhanh chóng đứng thẳng dậy: "Mạc tiên sinh, hôm nay anh cũng đã rất vất vả."
Nhiều công ty từ các quốc gia khác nhau đã đến cuộc họp trao đổi này, đều muốn tham gia dự án thương mại này, đều là dựa vào danh tiếng của nhà họ Mạc.
"Tôi muốn mời bà Tiêu đi uống rượu vào tối nay, nhưng bây giờ có vẻ như bà Tiêu nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Tối mai chúng ta hãy cùng nhau dùng bữa nhé."
"Chuyện này tôi phải hỏi chồng tôi xem anh ấy có thời gian không.
Hơn nữa anh Mạc là khách.
Làm sao tôi có thể cho anh mời bữa ăn này được? Để chúng tôi quyết định nhé."
Thi Nhân lùi lại một bước, duy trì khoảng cách an toàn.
Bằng không, nếu để Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ lại nổi cơn ghen.
Cô cho rằng tốt hơn vẫn nên là duy trì khoảng cách để hai bên tránh bị nghi ngờ.
Mạc Đông Lăng nở một nụ cười bất lực: "Tôi chỉ muốn cảm ơn cô đã chăm sóc Tử Tây trong thời gian này.
Không có ý gì khác, bà Tiêu, đừng hiểu lầm tôi."
"Tôi, tôi không có hiểu lầm, nhưng giữa Tử Tây và chúng tôi khoảng thời gian này quan hệ rất tốt, đến khi nào thời điểm phù hợn thù mọi người sẽ cùng nhau dùng bữa, cũng rất vui vẻ nữa."
"Được chứ."
Khi Mạc Đông Lăng nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Thi Nhân, anh không tránh khỏi muốn bật cười, cô ấy sẽ không nghĩ rằng anh thực sự có ý gì với cô ấy chứ?
"Mạc tiên sinh, anh đi rất nhanh a."
Tiêu Khôn Hoằng sải bước đuổi kịp, quả nhiên nhìn thấy tiểu cô nương ở cửa, chuông báo động đột nhiên vang lên, Mạc Đông Lăng vẫn ở trong bóng tối.
Mạc Đông Lăng trông rất tự mãn, và sau đó nhìn Thi Nhân nói: “ Vậy quyết định như vậy đi."
Người bên kia nói xong những lời này rồi bỏ đi, để lại Thi Nhân một mình, nở một nụ cười ngượng nghịu.
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, ôn tồn nói: "Em đã đồng ý cái gì?"
"Anh biết rồi đấy, trước đây anh ấy cũng từng nói muốn mời chúng ta đi ăn tối, để cảm ơn chúng ta đã chăm sóc Mạc Tử Tây."
"Là cái này?"
Thi Nhân nắm lấy cánh tay anh và nở một nụ cười thật tươi: "Em còn có thể nói gì khác ngoài chuyện này nữa? Hay chuyện gì xảy ra với anh trước đây, mà em không biết?"
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa mũi: "Không phải do em nghĩ vớ nghĩ vẩn đấy."
"Em không nghĩ tới cái gì cả, lần này muốn nhiều người đến là anh, không phải là em."
Kể từ lần trước viết về sự tương đồng giữa Tiêu Khôn Hoằng và Mạc Đông Lăng, sau khi bị anh phát hiện ra, bản thân bị anh hành hạ rất thê thảm, từ đó Thi Nhân không bao giờ dám viết nữa.
Rốt cuộc cùng đàn ông nói chuyện, nếu bị phát hiện một lần, sẽ bị anh trừng trị một lần.
Thi Nhân cảm thấy vòng eo của mình hơi sợ cái thứ cảm giác đáng sợ ấy, nên sau đó trở nên ngoan ngoãn.
Tiêu Khôn Hoằng không nói gì nữa, anh nhận thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, không quan tâm đến bất cứ điều gì mới xảy ra, anh đưa cô rời khỏi trung tâm tổ chức hội nghị.
.
Ngoài ra, sau khi Mạc Đông Lăng lên xe, anh liếc mắt nhìn về phía Mạc Tử Hàn hỏi: "Cậu muốn nói cái gì?"
"Anh cả, em sẽ giúp anh một tay đẩy Tiêu Khôn Hoằng ra.
Anh nói cho em biết, anh đã làm gì với Thi Nhân?"
Lúc nãy mặt Tiêu Khôn Hoằng đã đen lại cả rồi.
Mạc Tử Hàn luôn cảm thấy rằng việc anh trai giật vợ của Tiêu Khôn Hoằng nhất định sẽ gây ra nhiều rắc rối, đã nhiều năm không thấy anh cả của mình làm những chuyện phi lý như này, anh cảm thấy cũng khá thú vị đấy.
Người phụ nữ có thể khiến anh cả trở nên thú vị như này, anh đã từng nghĩ trong đời mình sẽ không bao giờ nhìn thấy được cảnh này.
Mạc Đông Lăng nhìn lướt qua: “Hẹn cô ấy đi ăn tối."
"Anh cả uy vũ khí chất trên mọi người rõ ràng, đời này em không có bất cứ gì để che chở, chỉ có anh nâng đỡ em."
Tiêu Khôn Hoằng người đàn ông đó, thoạt nhìn không phải là một người dễ đối phó, vậy thì anh ta mới có thể cùng với anh cả của mình chiến đấu đến lúc đó.
Anh đang mong chờ, mong chờ ông nội biết chuyện anh cả của anh vì cái gì mà phải tranh giành một người phụ nữ đã có gia đình.
Khà khà, cảnh này chỉ cần nghĩ về nó thôi là đã thấy rất thú vị rồi.
Mạc Đông Lăng hoàn toàn không quan tâm đến Mạc Tử Hàn, tên này bề ngoài trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng thực ra lại là một người rất thích buôn chuyện.
"Anh cả, sau này xảy ra chuyện gì thì sao? Thi Nhân có phải sẽ thụ sủng nhược kinh quá được anh yêu thương cưng chiều mà đồng ý sao?"
Xét cho cùng, anh cả Mạc Đông Lăng của anh ta cũng là một người đàn ông bậc nhất nếu xét về diện mạo và địa vị.
Trong số những người khiến phái nữ mong được kết hôn cùng nhất ở Quốc gia S, Mạc Đông Lăng luôn là người đầu tiên.
"Không, cô ấy nói sẽ đưa cả chồng của cô đến cùng."
"Em đi chết đây, Thi Nhân đó có vấn đề với não của cô ta sao? Rõ ràng là anh đang hỏi cô ấy mà."
Mạc Đông Lăng sắc sảo trả lời: "Cậu nghĩ ai cũng tuỳ tiện như cậu sao?"
"Em tuỳ tiện vậy thì em cũng có làm sao đâu, chỉ cần không ngốc nghếch mà để cho ông nội biết.
Em thì có thể không sao nhưng anh thì khác.
Ông nội đặt nhiều kỳ vọng vào anh như vậy, mà bây giờ anh lại giáng cho ông một trận đòn nặng, lại đi yêu một người phụ nữ đã kết hôn và có cả con nữa.
"
Mạc Đông Lăng không muốn tiếp tục nói chuyện với đứa em trai ngốc nghếch này của mình.
Bây giờ Thi Nhân rất cảnh giác với những điều liên quan đến bản thân cô, ước tính rằng một số tin đồn sẽ sớm xuất hiện.
Đây là những gì mà cô ấy muốn.
Nếu không, nếu anh ta đột nhiên tiếp cận Thi Nhân, những người đứng sau hậu trường chắc chắn sẽ nhận ra sự gian xảo, và anh ta không thể đặt Thi Nhân vào tình trạng nguy hiểm.
Mạc Tử Hàn vốn đang có ý nói chuyện phiếm thêm, nhưng sau khi anh ta trả lời một cuộc gọi, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Anh cả, có tin tức là có người đã nhìn thấy lão tứ ở đây."
Mạc Đông Lăng đột nhiên nhướng mắt: "Ở đâu?"