“Tôi là Cố Văn Trình.
Ở nhà xếp thứ tư, cô Thi Nhân có thể gọi tôi là anh Trình, hoặc cũng có thể gọi là anh Tứ.
”
Thi Nhân có chút sững sờ, giọng nói của đối phương không khỏi có chút quá có lòng đi.
Trước đó công ty này do một người phụ nữ phụ trách, cô cũng đã tiếp xúc qua, là một người phụ nữ vô cùng nghiêm túc trong công việc, rất có trách nhiệm với công việc.
Cô còn tưởng tất cả lãnh đạo công ty họ đều như vậy, không ngờ tới, người lần này đến lại làm cho Thi Nhân có chút ngoài ý muốn.
“Cô Thi Nhân giống như có chút nghi ngờ, không sao có gì cô có thể hỏi tôi.
”
“Lần trước tôi gặp người phụ trách của quý công ty, lúc đó đã xảy ra một chút chuyện không vui, nhưng mà người phụ trách công ty trước đó giống như không cùng phong cách làm việc với anh.
”
“Cái này cũng có liên quan đến cô.
Lần trước người phụ trách cầm tài liệu về, tôi đã xem qua, tôi cảm thấy tập đoàn Quang Viễn không hổ là tập đoàn hợp tác với nhà họ Mạc, rất có thực lực, cho nên lần này tôi mới đích thân tới đây bàn bạc.
”
Lúc này Thi Nhân đã rõ ràng, quả nhiên cô đoán không sai, người này chính là ông chủ.
“Anh Trình, rất vinh hạnh khi có cơ hội hợp tác với anh.
”
Người đàn ông như vậy, chắc hẳn không chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ đi, có lẽ công ty nhỏ đó chỉ là dụng cụ thăm dò của đối phương mà thôi.
Nếu như lần hợp tác này thành công, chắc chắn sau này sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Tôi cũng rất vinh hạnh.
”
Đối phương tự mình pha trà mời Thi Nhân, động tác của anh ta rất thành thục, ngón tay thon dài cầm lấy bình trà vô cùng quyến rũ.
“Anh Trình hình như rất thích phong cách khu vườn này, khu vườn này khá đặc biệt, trước kia tôi cũng không biết ở đây còn có một quán trà đặc biệt như vậy.
”
“Tôi cũng là biết đến từ một người bạn, nơi này có chế đội hội viên, nếu như cô Thi Nhân thích, tôi có thể cho cô một tấm thẻ hội viên.
”
“Làm sao có thể vậy được, anh Trình từ xa đến đây, hẳn là tôi nên chiêu đãi anh mới đúng.
”
Thi Nhân và đối phương nói chuyện rất ăn ý, thời gian cũng vì vậy mà trôi qua rất nhanh.
Cho đến khi điện thoại cô vang lên, cô mới biết đã muộn rồi.
Không nghĩ đến đã qua mấy giờ rồi.
Thi Nhân cầm điện thoại lên: “Thật xin lỗi anh Trình, tôi nghe điện thoại trước.
”
“Được, bên kia có phòng nghỉ ngơi.
”
Cố Văn Trình nhìn Thi Nhân đi vào phòng nghỉ, nụ cười trên mặt anh ta dần nhạt đi, nhưng vẫn bình tĩnh rót trà như cũ.
Thi Nhân đến phòng nghỉ nhận điện thoại: “Alo, sao vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng cau mày: “Sắp tan làm rồi, em đi gặp khách hàng còn chưa xong sao?”
Vốn anh không biết bà chủ nhỏ đi gặp khách hàng, nhưng vừa rồi anh đến bộ phận thiết kế muốn tìm bà chủ nhỏ, kết quả Triệu Nhược Trúc nói với anh Thi Nhân đi gặp khách hàng.
Nhưng sao anh lại không nghe thấy Thi Nhân nhắc đến chuyện này?
“Sắp xong rồi, em lập tức kết thúc đây, đợi lát nữa nói tiếp nhé?”
“Được.
”
Tiêu Khôn Hoằng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần chắc chắn cô không sao là được.
Thi Nhân tắt điện thoại, lúc rời khỏi phòng nghỉ ngơi, đang không biết mở miệng nói thế nào thì đối phương đã mở miệng trước: “Hôm nay cũng không còn sớm nữa, để lần sau chúng ta tiếp tục nói chuyện, tôi sẽ để cho người đặc biệt đến phụ trách.
”
“Tôi rất mong đợi khi hợp tác cùng anh Trình.
”
Thi Nhân thở phào một cái, cô còn tưởng rằng đối phương sẽ đưa ra rất nhiều yêu cầu, nhưng hiện tại có thể tính là qua khỏi cửa ải này rồi không?
“Mỹ Dung, tiễn cô Thi Nhân.
”
Thi Nhân cầm tài liệu rời khỏi phòng bao, đi qua quang cảnh tốt tươi trong sân, sau đó rời khỏi quán trà.
Cố Văn Trình vấn đứng bên cạnh cửa sổ, trong bóng tối quan sát Thi Nhân.
Bàn tay thon dài của anh ta cầm một cái xẻng nhỏ bằng gỗ, nhàn nhạt nói: “Người tôi muốn tìm, đã có tin tức chưa?”
“Ông chủ, cô Tiêu Đào Hy vẫn luôn ở bệnh viện tư nhân, bên đó có người cửa Tiêu Khôn Hoằng chông coi, không dễ gì để hạ thủ được.
”
“Dù sao vẫn còn thời gian, trước khi trao đổi trong với nhà họ Mạc, chúng ta cần phải mang người ra ngoài.
Chuyện tôi đã đồng ý, nhất định sẽ làm được.
”
Hơn nữa anh ta vừa mới phát hiện người phụ nữ kia cũng rất thú vị.
Mặc dù dáng người không phải là xấu xí, nhưng vẫn cách xa hai chữ xinh đẹp.
Phản xạ cũng không tính là quá nhanh, chỉ số thông minh cũng không tính là cao.
Người phụ nữ như vậy, người phụ nữ như vậy cũng đáng giá để người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng yêu như vậy sao?
Quả nhiên, tình cảm sẽ làm cho con người trở nên ngu si.
Lần này đến nước Việt Nam hẳn là sẽ rất thuận lợi.
Thi Nhân vừa ra khỏi quán trà, cô liền gọi điện thoại cho Tiêu Khôn Hoằng: “Alo, bây giờ anh đang ở công ty sao?”
“Ừ, em đang ở đâu để anh đến đón?”
“Anh mang mấy đứa trẻ về trước đi, bên này không thuận đường, với lại rất tắc đường, em lập tức bắt xe về đây.
”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thời gian rồi nói: “Được, em đi từ từ chút thôi.
”
Sau khi tắt điện thoại, anh liền hỏi trợ lý xem cô chủ nhỏ đi gặp khách hàng nào.
Thi Nhân cũng không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng đón xe trở về Thiên Thượng số một.
Lúc cô về đến nơi, Tiêu Khôn Hoằng cũng đã về đến nhà.
Ba đứa nhỏ đang ở vườn hoa chơi đùa, Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn ở đại sảnh chờ cô, anh nhìn người phụ nữ đã trở về hỏi: “Về rồi sao?”
“Đúng vậy.
”
Thi Nhân để văn kiện xuống, sau đó cô phát hiện tâm trạng của người đàn ông nào đó đang rất không tốt.
Cô đi đến: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông nhíu mày nói: “Em đi gặp khách hàng sao anh lại không biết?”
Ừm?
Đây là đang ghen sao?
Thi Nhân kéo lấy tay anh: “Đây là công việc, là chức trách của em, không thể nào chuyện gì cũng báo cáo với anh được, có đúng hay không?”
“Nhưng anh là ông chủ, chẳng lẽ anh không thể hỏi đến sao?”
Gương mặt người đàn ông lạnh băng, giống như bình giấm chưa vậy.
Thi Nhân ôm lấy cánh tay anh: “Ây dà, đương nhiên anh có thể hỏi, anh không những là ông chủ mà còn là chồng em nữa mà.
”
Cô vừa nũng nịu, vừa quơ quơ tay anh.
Người đàn ông có chút không chịu được cô nũng nịu, nhưng anh vẫn lạnh băng như cũ, nhưng ánh mắt đã dịu đi rất nhiều.
Thi Nhân thấy có chuyển biến, cô lập tức hôn anh một cái: “Đừng tức giận mà, lần này là em không đúng, lần sau nhất định sẽ nói trước với anh.
”
Cô cũng không nghĩ đến Tiêu khôn Hoằng sẽ tức giận vì chuyện này.
Cô cũng là vì chuyện của tập đoàn, nhưng kết quả lại chọc giận anh.
Lòng dạ đàn ông khó đoán, dù có đoán tới đoán lui bạn cũng không thể hiểu được.
Tâm trạng Tiêu Khôn Hoằng cuối cùng cũng giống như sau cơn mưa vậy, môi mỏng của anh dù mím chặt nhưng vẫn không nhịn được, cuối cùng anh thở dài một cái ôm cô vào ngực: “Em không nên đi một mình.
”
“Đi một mình cũng đâu có sao, trước kia Triệu Nhược Trúc cũng đi một mình mà, thỉnh thoảng mới có trợ lý đi cùng.
”
“Em cũng nên mang theo trợ lý.
”
Thi Nhân nhéo lỗ tai anh một cái: “Quản lý Trúc mang theo trợ lý là muốn để trợ lý học tập, nhưng trước mắt bộ phận thiết kế không có người mới, chẳng lẽ em lại mang một ông lão đi cùng? Hiện giờ bộ phận thiết kế nhiều việc như vậy, em sẽ không làm phiền bọn họ đâu.
”
Tiêu Khôn Hoằng bị lời nói này chặn họng, đạo lý là như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái.
“Tổng giám đốc Hoằng này, anh có phải không cảm thấy hôm nay mình sai không?”
Thi Nhân thấy đã dỗ được người, liền nói phải trái với anh.
Ngũ quan tuấn tú của người đàn ông lập tức thay đổi, anh híp mắt nói: “Lần sau em có thể mang anh đi theo.
”
“Thôi đi, mang theo anh, tập đoàn muốn tiếp tục hoạt động hay không đây? Anh bận rộn như vậy, em làm sao dám làm lỡ thời gian của anh.
”
“Không có anh, tập đoàn vẫn có thể hoạt động bình thường, đám người kia không có ngu xuẩn như vậy.
”
Thi Nhân buông tay ra, thấy khuôn mặt người đàn ông đã khôi phục lại như bình thường, nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Tiêu Khôn Hoằng sâu kín nói: “Sau này không cho phép em một mình đi gặp khách hàng, đặc biệt là đàn ông.
”
Thi Nhân không thể làm gì khác ngoài đáp ứng anh.
Người đàn ông có tuổi ghen còn khó giải quyết hơn phụ nữ!