Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

☆ Chương (Chưa beta)

_Bóng loáng đến mức làm anh choáng cả đầu

Mẹ Trình như vô tình nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Ôi kìa, đó không phải dì Kiều và em gái Nhã Ca của con sao, thật là tình cờ quá, chúng ta đi qua chào hỏi một tiếng đi.”

“Mẹ, khoan đã.” Trình Dự Đường duỗi tay ngăn lại, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc “Lần ‘tình cờ gặp’ này kỳ thật là ngài cố ý sắp xếp có đúng không?”

Ánh mắt mẹ Trình hơi loé loé, một lát sau ngẩng đầu nhìn đứa con trai đã cao hơn mình một cái đầu, đơn giản đúng lý hợp tình mà thừa nhận: “Đúng thì thế nào? Mẹ không phải là vì tốt cho con sao, con không cảm kích còn muốn trách cứ mẹ? Dáng vẻ và tính tình như Nhã Ca đều là trăm dặm mới tìm được một, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lại luôn để con trong lòng, con nói xem con còn cái gì không hài lòng nữa.”

“Không phải vấn đề hài lòng hay không hài lòng, là con vốn dĩ sẽ không có cảm giác gì với cô ấy.” Trình Dự Đường thở dài một hơi, “Mẹ, mười năm trước con đã nói với ngài……”

“Đúng thế, mười năm trước con đã nói, con không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông. Mẹ và cha con mắng đã cũng mắng, đánh cũng đã đánh, không lay chuyển được con thì cũng đành tùy con vậy.” Mẹ Trình hạ giọng ngắt lời Trình Dự Đường, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng cùng sầu lo “Nhưng cũng đã qua mười năm, mặc kệ là nam hay nữ con cũng chưa từng mang về người nào, bản thân con không để tâm, chẳng lẽ mẹ cũng không được thay con sắp xếp sao? Mỗi lần tưởng tượng đến con lẻ loi một mình gắng sức làm việc ở ngoài, bên người không có lấy một người quan tâm chăm sóc con, phận làm mẹ trong lòng rất là khó chịu.”

Trình Dự Đường nhất thời áy náy trong lòng, nắm lấy tay mẹ Trình, dịu giọng nói: “Mẹ, rất xin lỗi, khiến ngài lo lắng rồi.”

Dừng một lát, sau lại cắn răng nói: “Con đồng ý với ngài, lần sau khi về nhà, nhất định mang theo người về để ngài xem, được không?”

Vốn dĩ nói như vậy chỉ là muốn mẹ yên tâm, đến lúc đó tùy tiện tìm một người mang về nhà, tạm thời có thể trấn an bà là được. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trong đầu Trình Dự Đường chợt hiện lên hình ảnh người nào đó với một đôi mắt sáng lấp lánh và một hàm răng trắng bóng, bóng loáng đến mức làm anh choáng cả đầu.

Cũng không biết nhóc con kia đến khi nào mới tới báo danh……

Mẹ Trình nửa tin nửa ngờ: “Thật à? Không phải lại lừa mẹ?”

Trình Dự Đường mạnh mẽ xua gương mặt trong đầu ra ngoài, vẻ mặt kiên định: “Thật ạ, còn thật hơn cả ngọc nữa.”

“Vậy được, vậy mẹ sẽ chờ. Lần sau về nhà chắc là tết nhỉ, thế thì hiện tại chỉ còn có bốn tháng!”

“Cho nên bây giờ ngài không cần ép con, cho con thêm thời gian bốn tháng đi.”

“Được rồi được rồi. Nhưng giờ phải làm sao, mẹ đã hẹn mẹ con Kiều gia gặp mặt, bây giờ thoái thác còn kịp à…… Ôi hình như hai người ấy nhìn thấy chúng ta rồi!”

Trình Dự Đường bật cười, trấn an vỗ vỗ tay mẹ Trình, lần nữa vòng tay bà, không chút hoang mang nói: “Không sao đâu ạ, vậy đi qua ngồi chung đi.”

Nửa giờ sau, Trình Dự Đường vén màn, phong độ nhẹ nhàng đi đến trước mặt mẹ con Kiều gia, trong lời nói mang theo ý xin lỗi: “Dì Kiều, thật ngại quá, vốn dĩ muốn bồi dì và Nhã Ca đi dạo, nhưng thật không khéo một tuần trước đã hẹn hội nghị qua điện thoại với một nhà cung cấp hải ngoại quan trọng, một lát nữa là bắt đầu rồi.”

Mẹ Trình vừa nãy chính tai nghe thấy trợ lý gọi điện thoại đến nhắc nhở con trai, không khỏi nhíu mày phàn nàn: “Sao lại gấp vậy chứ, về nhà nghỉ lễ cũng không được rảnh nữa.”

Kiều Nhã Ca nghiêng đầu cười, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào xinh đẹp, mở miệng trêu ghẹo: “Đúng vậy, hôm nay là lễ Quốc Khánh, Đường ca ca đường đường là tổng giám đốc, vất vả lắm mới về được một chuyến, vẫn phải làm việc tăng ca như nhân viên bình thường sao?”

“Người nước ngoài cũng đâu có nghỉ lễ Quốc Khánh của chúng ta.” Trình Dự Đường cười bất đắc dĩ, “Hơn nữa tổng giám đốc cũng là một phần tử của công ty, không nỗ lực thì không được.”

Mẹ Kiều vội nói: “Không sao, công tác quan trọng, Dự Đường con mau đi đi. Nhưng nhớ phải chú ý bản thân, đừng quá vất vả.”

Trình Dự Đường nho nhã lễ độ nói: “Cảm ơn dì Kiều, con sẽ chú ý.”

Sau khi nhìn mẹ con Kiều gia đi vào một cửa hàng bách hóa, Trình Dự Đường đi đến bãi đỗ xe lái xe, chở mẹ Trình rời khỏi đường dành cho người đi bộ.

Hai mươi phút sau, mẹ Trình phát hiện hơi là lạ, không khỏi hỏi: “Đường Đường, về nhà không phải là chạy thẳng sao, con rẽ sang làm gì?”

Trình Dự Đường tiêu sái đánh tay lái, đáp: “Hội nghị qua điện thoại hai tiếng sau mới mở, còn một ít thời gian, chở ngài đi mua túi xách —— lúc sáng không phải đã nói rồi ạ.”

Mẹ Trình thoáng chốc tươi cười rạng rỡ: “Con còn nhớ à.”

“Đương nhiên, đồng ý với ngài rồi con nhất định sẽ làm được.”

“Mua hay không mua túi xách cũng không sao cả, chỉ cần tết đến con có thể mang một người về, mẹ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

“Tuân mệnh, mẫu thân đại nhân.” Trình Dự Đường cười, thở dài.

……

Sau hôm Quốc Khánh, sáng sớm Cơ Tiểu Vũ đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng.

“Tiểu Vũ, gần giờ rồi đấy, nên dậy thôi.”

Là Lương Thiệu Cương.

Cơ Tiểu Vũ dụi dụi mắt, xuống giường mở cửa, vừa ngáp vừa hỏi: “Anh Lương, dậy sớm như vậy làm cái gì? Không phải còn đang nghỉ sao?”

Lương Thiệu Cương kiên nhẫn giải thích: “Hôm qua không phải đã nói với cậu sao, chức trách của bảo an khác với người bình thường, ngoài trách nhiệm trực ban ra, mỗi ngày sáng giờ đều phải đến sân bóng rổ ở tiểu khu, luyện tập nửa giờ để bảo trì thể lực, nửa giờ này tính vào thời gian tăng ca ở Hồng Thăng, sau này có thể nới rộng thời gian nghỉ dài hạn. Hôm qua Quốc Khánh là ngày nghỉ đầu tiên, hôm nay nên luyện tập rồi.”

Tinh thần Cơ Tiểu Vũ rung lên: “Ngại quá, em quên mất, em lập tức đi ngay!”

Hôm qua lúc dọn vào ký túc xá cậu quá hưng phấn, lời Lương Thiệu Cương nói trên cơ bản đều vào tai này ra tai kia. Có điều tối qua ngủ một giấc đã đời, tỉnh lại liền cảm thấy tinh lực dư thừa, huống chi nếu tăng ca còn được phí tăng ca nữa, ngu gì mà không làm.

Lương Thiệu Cương gật gật đầu: “Vậy tôi đi xuống trước, nhớ phải mặc đồng phục, đừng đến muộn.”

“Vâng ạ!”

Lương Thiệu Cương đi rồi, Cơ Tiểu Vũ trở lại mép giường cầm Tiểu Bạch Đản lên hôn một cái, nói: “Con trai à, ba ba phải ra ngoài làm việc, con ở nhà phải ngoan đó nha.”

Vốn dĩ cậu muốn che quả trứng nhỏ ở trong chăn như lúc thường, nhưng nhớ tới con chuột yêu tới trộm trứng tối hôm trước lại cảm thấy không ổn, phải đổi chỗ khác mới được, kết quả sau khi đi một vòng thì không tìm được chỗ nào thích hợp cả.

Căn phòng rất nhỏ, còn không đến mười mét vuông, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo và một bộ bàn ghế giản dị, liếc qua một cái là nhớ ngay, cảm giác để chỗ nào cũng không an toàn. Nếu như lúc cậu không ở nhà mà lại có người xấu đi vào thì biết làm thế nào? Mang theo trên người cũng không được, rất dễ bị người khác nhìn thấy, mà nếu không cẩn thận có thể sẽ bị rơi xuống.

Chẳng lẽ mua cái két sắt khóa lại? Bây giờ cậu không có tiền, hơn nữa nếu có người xấu cạy khoá ôm đi thì sao bây giờ?

Cơ Tiểu Vũ có hơi buồn bã, tầm mắt lơ đãng lướt qua đồng hồ treo trên tường, chết rồi, còn năm phút nữa là giờ!

Cậu không kịp suy xét thêm, gấp gáp nhét quả trứng vào dưới gối đầu, luống cuống tay chân thay đồng phục bảo an, đóng cửa sổ kỹ càng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp ra khỏi ký túc xá.

—— đáng tiếc không thể hoá thành nguyên hình trước mặt con người, bằng không cậu có thể vỗ cánh trực tiếp bay từ tầng bốn xuống, có thể tiết kiệm không ít thời gian đó nha.

Tăng tốc rồi lại tăng tốc, đến khi tới sân bóng rổ tiểu khu vẫn muộn vài phút, mấy chục bảo an đã mặc đồng phục chỉnh chỉnh tề tề xếp thành hàng xong xuôi, đội trưởng Dương Nhất Bằng đang đứng phía trước dạy bảo.

Cơ Tiểu Vũ vừa chạy đến cạnh sân bóng, mấy chục đôi mắt thoáng chốc đều hướng lại đây, phần lớn đều lần đầu nhìn thấy cậu, ánh mắt có nghi hoặc, có kinh ngạc, có vui sướng khi người gặp họa, và còn nhiều loại khác nữa. Dương Nhất Bằng cũng ngưng nói chuyện, nhíu lông mày nhìn cậu.

“Chào mọi người, tôi tên Cơ Tiểu Vũ, vừa mới đến hôm qua, sau này nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Cơ Tiểu Vũ gãi gãi tóc trên đầu, cười hì hì tự giới thiệu, tiếp theo nhận lỗi với Dương Nhất Bằng: “Rất xin lỗi đội trưởng, em tới muộn, sau này nhất định không như thế nữa ạ.”

Dương Nhất Bằng giật giật mí mắt, chậm rì rì quay qua đám bảo an: “Luyện tập mà đến muộn thì thế nào?”

Một bảo an đứng đầu bước ra khỏi hàng, lớn tiếng trả lời: “Phạt chạy mười vòng ngoài tiểu khu!”

Dương Nhất Bằng khách khí vươn tay ra: “Vậy xin mời, chắc chắn sẽ không làm khó tiểu soái ca mới đến của chúng ta.”

Cơ Tiểu Vũ: “……”

Không còn cách nào, vậy thì chạy thôi.

Chỉ cần không trừ tiền, nói cái gì cũng được.

Diện tích tiểu khu Hồng Nhạc không nhỏ, một vòng gần một km, mười vòng không tám cũng mười km, người thường không trải qua huấn luyện thì chạy đến một nửa đã nằm vật ra ngay.

Nhưng mà, Cơ Tiểu Vũ cũng không phải người thường!

Làm một con gà rừng tinh vô cùng dư thừa tinh lực, trước kia mỗi ngày đều chạy như điên trên núi Tiểu Thanh, cộng với khoảng cách thì so với Marathon chỉ có hơn chứ không kém, mười km vốn dĩ như một bữa ăn sáng mà thôi.

Vấn đề là cậu không thể chạy nhanh vượt qua phạm vi năng lực của người bình thường, phải khiêm tốn một chút.

Cứ thế, chờ Cơ Tiểu Vũ nhàn nhã nhanh chóng chạy xong mười vòng trở lại sân bóng thì cả đám bảo an kể cả Dương Nhất Bằng đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.

Có người quyệt miệng nhỏ giọng nói thầm: “Lừa ai chứ, thằng nhãi này trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi, mặt không đỏ tim không đập, chạy mười vòng cái quỷ ấy, nói không chừng đi dạo một vòng bên ngoài rồi quay lại ngay.”

Vài tên bảo an bên cạnh đều tỏ vẻ “Nhất định là như thế”.

Cơ Tiểu Vũ tai thính, nghe thấy rõ ràng, nhịn không được nói: “Vị đại ca này, nếu không tôi chạy thêm mười vòng, anh đi theo phía sau, xem tôi rốt cuộc có chạy mười vòng hay không nhé?”

Sắc mặt người nọ biến đổi, vội nói: “Tôi chạy theo cậu làm cái thá gì, tôi đâu có đến trễ!”

Mấy người khác cũng vội quay đầu bỏ đi, sợ bị Cơ Tiểu Vũ bắt phải chạy theo.

Dương Nhất Bằng nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian luyện tập sắp đến rồi, tha cho cậu hôm nay là vi phạm lần đầu, lần sau nếu lại đến trễ……”

Cơ Tiểu Vũ trả lời vô cùng vang dội: “Vậy phạt em chạy hai mươi vòng, mời đội trưởng tự mình giám sát!”

Dương đội trưởng: “……”

_________________

Chào các bạn, vì thời gian này tui vừa bận + lười nữa nên không ra chương, đọc cmt hồi mùng có bạn vẫn hóng tui ra truyện mà mừng lắm, nên tui phải cố gắng ngồi edit bằng điện thoại đây chứ máy tính tui hư rồi :((. Chúc các bạn năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nhé, cảm ơn các bạn đã ủng hộ tui️.

Truyện Chữ Hay