Tổng Tài Tôi Hung Dữ

chương 218: thuyết phục bà thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Uyển Nhân, cô thật sự ở với cậu ta sao? Chẳng lẽ cô quên rằng cô vẫn là vợ của Thành Kiên Vỹ nhà chúng tôi, là người phụ nữ đã có chồng!”

“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói.” Hành động kích động của bà Thành khiến cho Uyển Nhân lo lắng, cô định giữ chặt bà lại để giải thích. Bà Thành lập tức đẩy cô ra, chỉ vào cô mắng: “Cô là đồ phụ nữ không biết xấu hổ, dám quan hệ lăng nhăng với người khác!”

Đại Hưng vội vàng nâng Uyển Nhân dậy, đau lòng nói: “Nhan Nhi, em không sao chứ.”

“Em không sao.” Đẩy Đại Hưng ra, cô muốn đi kéo bà Thành lại, bà Thành khóc ầm lên, bà thấy đau lòng vì con dâu ở trong vòng tay của người khác.

“Con trai ơi, con đang ở đâu, sao con lại không cần mẹ của con nữa.” Bà Thành khóc lóc đến mức ngã xuống đất, Nhã Lan nhìn thấy bà ấy khóc không ngừng. Cô cũng muốn đi đến khuyên vài câu nhưng lại bị Lãnh Mạn Nguyên ôm vào lòng.

“Chuyện của bọn họ, để cho bọn họ tự giải quyết đi.”

“Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa có được không?” Uyển Nhân định giữ chặt tay của bà Thành, giải thích cho bà ấy nhưng bị bà ấy hung hăng đẩy ra.

Uyển Nhân mất thăng bằng, ngã xuống đất.

“Nhan Nhi, đừng như vậy nữa, cẩn thận đứa bé trong bụng.” Đại Hưng lo lắng ôm cô vào lòng, bà Thành cũng nghe thấy câu nói này, bà ấy trừng mắt nhìn cô, lập tức chỉ vào Uyển Nhân chửi mắng: “Cô là đồ phụ nữ không biết xấu hổ, nhanh như vậy mà đã mang thai đứa con hoang với người đàn ông khác, thật đúng là không biết xấu hổ! Tôi phải tìm con trai của tôi để nó đánh chết cô!”

“Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa, anh Vũ... chết rồi.” Uyển Nhân muốn rời khỏi vòng tay của Đại Hưng, Đại Hưng sợ cô lại bị bà Thành làm tổn thương nên càng ôm thật chặt lấy cô. Bà Thành đứng lên muốn đi ra ngoài tìm con trai của mình, dưới tình thế cấp bách, Uyển Nhân đã nói ra sự thật.

“Đã chết rồi?” Một lúc lâu sau, bà Thành giống như bị điểm huyệt, đứng ngây ra ở đó, một câu hỏi từ từ vang lên.

“Đúng vậy, chết rồi, bác gái, hắn đã giết rất nhiều người, cái chết là kết cục duy nhất của hắn.” Đại Hưng đứng dậy không chút do dự.

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào...” Bà Thành giống như bị điên, thét lên chói tai rồi chạy ra khỏi phòng khách, chạy về phía cổng sắt đập một hồi, cuối cùng cũng xông được ra khỏi nhà họ Lãnh.

“Mẹ...” Uyển Nhân muốn đuổi theo nhưng vì tâm trạng bị kích động nên đột ngột ngã xuống đất ngất đi.

Cơ thể Uyển Nhân yếu ớt, có dấu hiệu sẩy thai, không thể không nằm lại bệnh viện vài ngày. Cô vẫn lo lắng về tình hình của bà Thành, làm như thế nào cũng không muốn lại ở đó.

“Bây giờ bà ấy rất đau lòng, nhất định sẽ xảy ra chuyện.”

“Em đừng lo, bọn anh đã cho người đi tìm rồi.” Đại Hưng kéo người cô, muốn cô nằm xuống.

“Vẫn không được, trên đường đông đúc như vậy, nhỡ xảy ra tại nạn thì làm thế nào?”

“Nhan Nhi, việc quan trọng nhất của em bây giờ là phải bảo vệ tốt cho đứa bé, đây là sự quan tâm duy nhất của bà ấy, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, cho dù có tìm được bà ấy trở về thì bà ấy cũng không muốn sống nữa.”“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhã Lan đứng ở một bên, cuối cùng cũng có cơ hội nói chen vào: “Uyển Nhân, cậu đừng lo lắng, Nguyên đã phái rất nhiều người đi tìm bà ấy, rất nhanh là có thể tìm bà ấy trở về thôi.”

Cuối cùng Uyển Nhân cũng bình tĩnh lại: “Anh nói đúng, cần phải bảo vệ tốt cho đứa bé, đây là sự quan tâm duy nhất của bà ấy.” Cô nằm xuống, kéo tay của Nhã Lan: “Nhã Lan, tớ xin cậu, nhất định hãy xin chủ tịch Lãnh giúp tớ tìm mẹ trở về.”

“Được.” Sau khi nhận được sự đồng ý của Nhã Lan, Uyển Nhân mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhã Lan và Đại Hưng nhẹ nhàng đi ra ngoài.

“Bà chủ, hiện nay cơ thể của Uyển Nhân như thế này, tôi cũng không thể đi đâu được, chỉ mong cô nói giúp chúng tôi.”

“Cho dù Nguyên không đồng ý thì tôi cũng sẽ đi tìm.” Nhã Lan lo lắng nhìn vào trong phòng bệnh, đảm bảo.

“Cảm ơn.”

...

“Nguyên, xin anh đấy.” Trong phòng khách, Nhã Lan nũng nịu, nằm trong lồng ngực của Lãnh Mạn Nguyên nói.

“Không được.” Lãnh Mạn Nguyên vẫn rất kiên quyết.

“Tại sao lại không được, bây giờ bà ấy chỉ có một mình, cũng không làm được chuyện xấu nữa, Uyển Nhân còn đang đợi bà ấy trở về.” Nhã Lan không buông tha.

“Bà ta làm bao nhiêu chuyện xấu đối với em, loại phụ nữ này nên chết ở ngoài đường.” Lãnh Mạn Nguyên không nói vòng vo, đứng dậy muốn đi.

“Hừ, nếu anh không tìm thì em sẽ tự mình đi tìm, nếu em cũng chết ở ngoài đường thì chính là do lòng tốt của anh.” Nhã Lan nói liền một mạch rồi khóc ầm lên.

“Không được, em không được đi.” Chân của Lãnh Mạn Nguyên vừa định bước đi liền thu lại. Như thế nào thì anh cũng không thể để Nhã Lan đi tìm người được.

“Anh không chịu cho người đi tìm, em chỉ còn cách tự mình đi, tốt nhất là để bị chó hoang cắn, bị xe cán chết, anh mới vừa lòng.”

“Không được nói như vậy, nghe rõ chưa.” Lãnh Mạn Nguyên vội vàng che miệng cô lại, sợ đến mức sắc mặt đều thay đổi: “Anh đi, anh cho người đi tìm, đã được chưa?”

“Như vậy còn tạm được, bây giờ, anh cho người đi tìm ngay lập tức hãy.”

Cuối cùng Lãnh Mạn Nguyên vẫn không thể lay chuyển được Nhã Lan, phái người đi tìm.

Bà Thành nhanh chóng được tìm thấy ở một góc nhỏ, cái chết của con trai khiến bà gần như điên cuồng, chỉ cần tưởng tượng trong thời gian quá ngắn ngủi mà bản thân lại mất đi tất cả người thân, bà đã không còn dũng khí để sống tiếp.

Khi người của Lãnh Mạn Nguyên đưa bà trở về, trừ việc la hét thì bà không ngừng tự làm đau chính mình, muốn tìm đến cái chết.

“Mẹ, mẹ không thể chết, mẹ chết rồi con biết sống thế nào đây.” Uyển Nhân bất chấp cơ thể suy yếu, quỳ xuống trước mặt bà Thành.

“Không cần, người phụ nữ như cô, không phải cô đã có cậu ta rồi sao? Tôi không có gì cả, không có bất cứ gì cả, cô cút, cút đi, để cho tôi tự sinh tự diệt!” Bà Thành đau khổ kêu lên, lại một lần nữa đâm đầu vào tường.

“Mẹ, đừng mà!” May mà mọi người kịp thời giữ lại, bà mới không đâm vào tường.

Mới ít lâu không gặp mà mái tóc đen nhánh của bà đã bạc đi rất nhiều, trải qua những đau khổ lớn của cuộc đời, trong nháy mắt bà đã già đi mười mấy tuổi.

“Mẹ, mẹ có, mẹ có, mẹ không phải chỉ có một mình.” Uyển Nhân chỉ vào bụng của mình: “Mẹ, đứa bé con đang mang thai là của Vũ, là của Thành Kiên Vỹ, là con cháu của nhà họ Thành.”

Bà Thành đột nhiên trở nên yên tĩnh, không thể không đưa mắt nhìn chằm chằm vào bụng của Uyển Nhân, rất lâu sau mới hỏi: “Đây có phải là sự thật không?”

“Là thật, mẹ.” Nước mắt của Uyển Nhân rơi xuống không dứt.

“Không thể nào, cô đã cũng với người đàn ông này.” Bà Thành bán tín bán nghi, bà nhìn Đại Hưng ở bên cạnh, tâm trạng không còn quá kích động.

“Bác gái, đây là sự thật.” Đại Hưng gật đầu.

“Mẹ, không phải là mẹ không biết, con và Đại Hưng căn bản không có...” Uyển Nhân không nói tiếp được nữa, bà Thành rơi những giọt nước mắt vui mừng xoa xoa cái bụng phẳng lì của cô: “Thật không? Có thật không?”

“Mẹ, nếu mẹ không tin, sau khi đứa bé sinh ra có thể làm xét nghiệm DNA, lúc đầu con cũng không muốn giữ lại đứa bé nhưng Đại Hưng nói sinh mệnh rất quan trọng, nhất định phải sinh ra nó nên con mới...”

“Cô dám bỏ!” Bầ Thành kêu lên: “Nếu cô dám bỏ nó tôi sẽ liều mạng với cô!”

“Không, con sẽ không bỏ nó đâu, mẹ, mẹ hãy ở lại, đợi cháu nội của mẹ ra đời nhé.”

Bà Thành gật đầu: “Ngoài việc ở lại thì tôi còn có thể đi đâu chứ? Cũng tốt, cũng tốt, ông trời không bạc đãi nhà họ Thành chúng ta, con trai tôi đã làm biết bao nhiêu việc xấu xa mà vẫn có thể cho tôi một đứa cháu trai cứu mạng, thật là cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời.”

Bà Thành ôm Uyển Nhân, khóc thành tiếng, Nhã Lan không ngừng lau nước mắt, cô cảm thấy vui mừng cho họ.

Lãnh Mạn Nguyên cho Đại Hưng một khoản tiền rất lớn, cho dù cậu không làm gì cũng có thể đảm bảo cả nhà không phải lo cơm ăn áo mặc. Suy nghĩ cho cảm nhận của bà Thành, Đại Hưng mua một căn nhà trong thành phố, đón Uyển Nhân và bà Thành qua đó, còn cậu thì mở một công ty chuyển phát nhanh.

Theo lời của cậu thì: “Tôi vốn là một người thô kệch, cũng không biết kinh doanh cái gì để kiếm được nhiều tiền, thôi thì cứ làm từ những việc này, vừa học vừa làm.”

Trong khi mang thai Uyển Nhân vẫn tiếp tục đi học, sắp tốt nghiệp rồi. Bà Thành lo lắng đứa bé trong bụng của Uyển Nhân nên có rất nhiều yêu cầu đối với cô, không có chuyện gì đều sẽ cùng đi ra ngoài, sợ cô xảy ra chuyện.

Nhã Lan và Lãnh Mạn Nguyên đi Mỹ, tự Nguyên đã hiểu chuyện hơn, trí nhớ của nó về Nhã Lan bắt đầu trở nên mờ nhạt, càng thích bám theo Dư Hồng Mai. Thằng bé rất nghịch ngợm, là đại ca của lũ trẻ, những đứa trẻ hơn nó vài tuổi đều không dám chọc giận nó.

Nhã Lan nhìn thằng bé càng lúc càng giống với khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên, trong lòng được an ủi không ít.

“Nguyên, chúng ta đưa tự Nguyên trở về đi, bây giờ thằng bé còn không nhận em nữa.” Buổi tối, tự Nguyên ngoan ngoãn trở về phòng ngủ một mình, Nhã Lan có khuyên thế nào nó cũng giống như người lớn, từ chối ngủ cùng với cô.

“Con trai nên tự ngủ một mình.” Thằng bé lắc đầu, thơm Dư Hồng Mai, trở về phòng của mình. Một đứa trẻ mới hai tuổi, sao lại trở nên hiểu chuyện như vậy.

Nhã Lan cảm thấy đau lòng, vỗn dĩ cô muốn buổi tối được ôm con ngủ, không ngờ nó lại không cần cô. Cô rất buồn.

“Thằng bé ở đây rất tốt, phương pháp giáo dục của mẹ cũng rất tốt, em xem, tự Nguyên thật là độc lập, tại sao phải đưa nó trở về?” Lãnh Mạn Nguyên một tay ôm cô, thoải mái tựa vào ghế sofa.

“Không tốt, nó còn nhỏ như vậy đã tự mình ngủ, thật đáng thương. Hơn nữa, suốt ngày giả bộ mạnh mẽ, bị bắt nạt cũng không có ai giúp.”

Những lời của Nhã Lan khiến cho Lãnh Mạn Nguyên khẽ cười thành tiếng: “Đây chính là phương pháp giáo dục, nhất định phải độc lập tự chủ, mẹ là người làm giáo dục, sẽ không sai đâu.”

“Cũng không được, nó còn nhỏ như vậy, những việc như độc lập tự chủ cần lớn thêm chút nữa mới phải học.” Nhã Lan bĩu môi, trong lòng hết sức không vui.

“Chính là phải học từ nhỏ.” Lãnh Mạn Nguyên véo cái miệng nhỏ của cô, nhìn cô đắm đuối: “Gia sản của Lãnh gia lớn như vậy, bây giờ không học thì sau này làm sao có thời gian học. Khi nó mười tám tuổi phải trở về tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, những thứ cần phải học còn rất nhiều.”

“Mười tám tuổi? Anh có phải là người không vậy.” Nhã Lan kêu lên.

“Sao lại không được? Mười ba tuổi anh đã tham gia quản lý công ty, mười sáu tuổi đã tự mình quản lý sự nghiệp, không phải lúc nhỏ em cũng phải tự tìm việc nuôi sống bản thân sao? Điều này có gì không được.”

“Anh... cũng biết sao?” Nhã Lan không ngờ Lãnh Mạn Nguyên lại nắm được rất rõ những chuyện của mình trước kia.

“Tất nhiên, anh đã đi tìm hiểu qua.” Lãnh Mạn Nguyên gật đầu.

“Anh... sao lại có thể đi điều tra em?” Mặt Nhã Lan có vẻ tức giận, cô không ngờ Lãnh Mạn Nguyên lại không tin tưởng mình như vậy.

“Không điều tra làm sao biết em là người con gái đơn thuần lương thiện độc lập như vậy? Hơn nữa, đây cũng là việc của trước kia.” Vỗ vỗ cánh tay của cô, Lãnh Mạn Nguyên an ủi.

“Hừ, em rất nhớ tự Nguyên.” Nhã Lan lại chuyển về chủ đề liên quan đến tự Nguyên.

“Em yêu, chúng ta vẫn con thể sinh con, em cũng biết là mẹ coi tự Nguyên trở thành bản sao của anh, mẹ muốn bù đắp lại việc những năm qua đã không quan tâm đến anh. Em không có tự Nguyên thì còn có anh, bây giờ mẹ chỉ có đứa cháu này thôi.”

Truyện Chữ Hay