Tổng Tài Tôi Hung Dữ

chương 187: mối nguy của nghê tân nhi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ý chị là….”

“Cảm ơn cô đã chịu khổ để trông nom Nguyên, để nó được sống tiếp, tôi, tôi, tôi….”

“Thôi đừng nói nữa.” Thím Liễu ôm lấy bả vai cô, nhỏ nhẹ nói, “Đừng để ý những chuyện trước đây nữa, miễn là sau này chúng ta sống vui vẻ là được rồi.”

“Vâng.” Rốt cuộc hai người cũng đã rũ bỏ được hết thù hận.

“Bố…mẹ…” Đứa bé lắp bắp nói, nghe kỹ thì đúng là giống âm thanh gọi người thật.

“Ồ, thằng nhỏ này mới được bốn tháng tuổi mà đã biết gọi bố mẹ rồi, cưng quá đi!” Thím Liễu hớn hở bế lấy đứa bé.

“Cháu nghe nữa, cháu nghe nữa.” Nhã Lan hiếu kỳ vội giành bế đứa bé.

“Đưa tôi bế.” Dư Hồng Mai yếu ớt bế đứa bé từ tay mọi người. “Khi nào thì mới gọi bà nội đây, bà mong chờ ngày đấy quá!”

“Nhanh thôi ạ, bà nội là ân nhân cứu mạng nó, nhất định là nó sẽ học được rồi gọi mẹ nhanh thôi.” Nhã Lan thành thật nói, mọi người đều gật gù.

Các bài báo đều đăng tin vụ việc liên quan đến không tặc Thành Kiên Vỹ, ngoài việc biểu dương các đội ngũ nhân viên hàng không ra, họ cũng tìm ra được hành khách có liên quan tới vụ việc, đồng thời tìm ra được người anh hùng chân chính--- Lãnh Mạn Nguyên và Ẩn Hạo.

Bỗng chốc, danh tiếng hai vị anh hùng mau chóng được biết đến rộng rãi, khắp các phố lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng thấy dán các câu khẩu hiệu của những fan hâm mộ khen ngợi và chúc mừng Ẩn Hạo. Chỗ anh ta ở như đoàn phim vậy, hàng ngày cứ hàng tốp hàng tốp người đến hỏi thăm, hò hét cổ vũ anh ta.

Những người hâm mộ Nhã Lan cũng bắt đầu, kêu gọi cô trở lại đoàn phim thông qua các bài báo và tạp chí, đồng thời mạnh dạn đề xuất lấy chủ đề vụ việc này dựng thành một bộ phim.

“Cuộc sống đặc sắc hơn phim ảnh nhiều, đề nghị diễn viên trở lại như cũ.” Trên các trang mạng internet và các kênh truyền thông nhanh chóng triển khai hoạt động bỏ phiếu, chưa đến một tuần đã có hơn mười mấy triệu người bỏ phiếu tán thành.

Cũng có không ít các đoàn làm phim và công ty giải trí gọi điện thoại đến trưng cầu ý kiến Ngã Linh, hy vọng cô có thể thuận theo ý nguyện của các fan hâm mộ mà quay trở lại đoàn phim. Công ty Click kí được hợp đồng với Nhã Lan, hy vọng cô không làm trái với điều khoản hợp đồng, sau thời gian nghỉ dưỡng phục hồi sức khỏe, sẽ mau chóng quay trở lại.

Bởi vì vẫn chưa rõ tung tích của Thành Kiên Vỹ, không biết hắn sống chết ra sao, nên Lãnh Mạn Nguyên không tán thành yêu cầu của Nhã Lan, thậm chí còn bắt cô hủy hợp đồng với công ty Click.

“Không thể được…” Đang có hứng thú với quay phim, nếu từ bỏ quả thực cô cũng luyến tiếc. Tự cô thấy để trở thành một diễn viên xuất sắc không dễ dàng gì. Diễn viên lại không còn ấn tượng như trước kia nữa, chỉ cần ăn bận đồ đẹp, đi đi lại lại trên thảm đỏ thu hút máy quay là được.

Mà họ có máu có thịt, nỗ lực cho dù phải đổ máu, đánh đổi công sức của mình để đạt được thành công, chứ tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn chút nào so với các nghề khác.

Cô hy vọng có cơ hội tiếp tục đi diễn, và cũng muốn bản thân không quá dựa dẫm vào Lãnh Mạn Nguyên.

“Anh nói không được là không được!” Lãnh Mạn Nguyên kiên quyết.

Nhã Lan uất ức, nước mắt giàn giụa: “Em cũng không phải là con chim mà ngày ngày bị nhốt trong lồng, sẽ chết vì ngột ngạt. Bây giờ tự Nguyên cũng không cần đến em nữa rồi, anh nói xem vậy em ở nhà có thể làm gì nào?”

Dáng vẻ của Nhã Lan khiến Lãnh Mạn Nguyên không khỏi cảm thấy đau lòng, anh ôm cô vào lòng, “Linh Nhi, sao lại khóc nữa vậy? Đừng khóc nữa mà, nín nào, đều tại anh không tốt.”

“Tại anh cả ngày không cho em làm gì, nhàm chán phát bực ra, hức hức hức….” Nhã Lan lưng tròng nước mắt vùi đầu vào ngực Lãnh Mạn Nguyên, lúc anh không để ý, cô nấc một hồi rồi cười tinh nghịch.

Tay cô nắm chặt lọ thuốc nhỏ mắt, nếu không có nó, quả thực nước mắt không thể tuôn nhanh như vậy được.

Lãnh Mạn Nguyên không hề hay biết, nhẹ nhàng an ủi cô, cuối cùng thì anh đành phải nhún nhường.

“Thế này đi, đợi đến khi khẳng định được là Thành Kiên Vỹ thực sự đã chết, anh mới yên tâm để em quay trở lại đoàn phim được. Đây là giới hạn cuối cùng.”

“Vậy…cũng được.” Thành Kiên Vỹ sống chết chưa rõ là nỗi lo lắng của tất cả mọi người, cô cũng không muốn Lãnh Mạn Nguyên lo lắng thêm nữa. “Anh ra ngoài cũng phải cẩn thận đấy.”

Cho đến khi thấy Lãnh Mạn Nguyên nghiêm túc gật đầu, cô mới vui vẻ trở lại.

Người lo lắng, sợ hãi nhất lúc này nhất đang đi lại không ngừng trong phòng, sắc mặt tái nhợt. Nghê Tiên Như không ngờ chuyện cô ta đưa vé cho Thành Kiên Vỹ lại bị phát hiện, hơn nữa còn bị phóng viên chụp được. Chết tiệt, cô ta còn không đeo kính nữa!

Bức ảnh của cô ta được đăng rộng rãi trên khắp các bài báo, vị phóng viên đó còn kể tỉ mỉ về hành tung hôm đấy của cô ta, kể cả việc cô ta mua thuốc mê như thế nào đều rõ mồm một. Chết tiệt, bị theo dõi vậy mà cô ta không hề biết!

Cô ta nắm chặt nắm đấm suốt không thả ra một lát nào, đi đi lại lại trong phòng, không ngớt quở trách Thành Kiên Vỹ và tên phóng viên theo dõi kia.

Điện thoại đổ chuông, người phụ trách đoàn phim gọi đến.

“Cô Nghê, chuyện này là thật sao? Người ta nói rõ mồm một như vậy, lại còn có ảnh làm chứng, chuyện này rắc rối rồi. Lệnh truy nã tội phạm ở khắp nơi, hơn nữa Ẩn Hạo và Thành Kiên Vỹ đã đoạn tuyệt với nhau, hiện nay các fan hâm mộ đang yêu cầu cô đứng ra giải thích. Cô cũng biết đấy, chuyện này nếu như không lắng lại thì bộ phim này của chúng ta và cả sự nghiệp của cô đều sẽ bị hủy hoại trong tích tắc! Liệu mà giải quyết đi!”

Trước nay, phụ trách đoàm phim luôn lấy lòng cô ta, nay sự việc thành ra như vậy lại không giúp đỡ, để cô ta tự giải quyết. Nghê Tiên Như giận dữ ném điện thoại.

Chiếc điện thoại văng xuống sàn nhà, phát ra âm thanh vỡ vụn thảm thiết khiến cô ta càng thấp thỏm bất an.

Nên làm thế nào đây?

Cô ta đứng bên bệ cửa sổ, hai tay vòng trước ngực, thực sự hết cách.

Bên ngoài cửa sổ, một đám fan hâm mộ điện ảnh rầm rộ bước đến, giơ cao tờ áp-phích của Ẩn Hạo và Nhã Lan, bên trên viết rõ: “Ủng hộ Nhã Lan, RainbowKing; lật tẩy bàn tay gây tội ác, Nghê Tiên Như, đề nghị cô cho chúng tôi một lời giải thích!”

Nghê Tiên Như hoảng hốt, trước nay cô ta luôn kiêu ngạo, coi trời bằng vung, chưa bao giờ bị bất cứ ai đe dọa. Ấy vậy mà giờ đây, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Bản thân cô ta cũng không rõ mình đã dần ngã vào cái bẫy của Thành Kiên Vỹ ra sao, và nguyên cớ gì mà lại lâm vào cảnh khốn cùng như bây giờ.

Cô ta phải giải quyết chuyện này như nào đây? Lãnh Mạn Nguyên mà nhìn thấy bài báo đó sẽ phản ứng ra sao? Còn Ẩn Hạo, Quắc Nhã Lan nữa. Chuyện bọn họ lâm vào cơn nguy hiểm đó có liên quan đến cô ta, nhưng cô ta có thể nói ra được nguyên nhân sao? Nguyên nhân chính là do cô ta không phục khi Quắc Nhã Lan cướp mất Lãnh Mạn Nguyên? Lời giải thích này sẽ phá hủy sự nghiệp làm diễn viên của cô ta mất.

Đầu óc cô ta vô cùng hỗn loạn.

Điện thoại lại đổ chuông, lần này quản lí đoàn phim trực tiếp gọi đến máy bàn trong phòng.

“Hôm nay tôi không có tâm trạng đến đoàn phim đâu.” Cô ta bực dọc nói.

“Tôi gọi đến là để thông báo với cô, đoàn phim yêu cầu cô không cần đến nữa, với tình hình hiện nay, quay xong phim cũng chẳng bán được phim, họ hy vọng cô sớm giải quyết xong chuyện này, bằng không cô phải gánh chịu tổn thất.” Ngày thường Nghê Tiên Như luôn ôn hòa với mọi người, nhưng mối quan hệ giữa cô ta và quản lí đoàn phim lại không được tốt.

Đầu dây bên kia nói như đang giải quyết việc chung vậy.

“Chuyện này….” Đầu óc Nghê Tiên Như quay cuồng hết lên.

“Cô Nghê?” Đầu dây bên kia không nghe thấy giọng của cô ta, nhẹ nhàng nói.

“Tôi…nên làm như nào đây?” Lần đầu tiên cô ta nói với người khác bằng giọng điệu bất lực như vậy, đầu dây bên kia bỗng yên lặng. Hồi lâu sau, quản lí nói, nghe có vẻ đã có phần ôn hòa hơn. “Tôi thấy chuyện này cô nên tìm tới tòa soạn của phóng viên kia đi, một khi khẳng định được chuyện này là thật, cho dù Lãnh Mạn Nguyên bọn họ không kiếm chuyện với cô thì đoàn phim cũng không mời cô quay phim nữa đâu, giới giải trí rất sợ những thứ này.”

“Cô dính phải mấy scandal vụn vặt thì không sao, nhưng một khi đã có quan hệ với người xã hội đen, làm những việc vi phạm pháp luật thì lại phiền phức rồi. Fan hâm mộ không chấp nhận hạt sạn trong mắt, cũng không bỏ qua một cách dễ dàng.”

“Tìm tòa soạn?” Nghê Tiên Như cứng nhắc nhắc lại lời của quản lí, cô ta lo lắng cho tương lai của mình. Cổ họng nóng rực, sống mũi cay cay, cô ta muốn khóc lên.

Có điều, trong căn phòng rộng lớn này chỉ có mình cô ta, có khóc thì cũng không có ai an ủi.

“Được rồi.” Cô ta tắt điện thoại đi trong sự u mơ, ngồi im trong phòng một hồi rồi lôi một bộ quần áo trong tủ ra, đeo cặp kính lên rồi đi ra qua cửa sau.

Trong tòa soạn, giám đốc tòa soạn đón tiếp vị khách được dự đoán trước là sẽ đến này. Ánh mắt của giám đốc tòa soạn rất lạ thường, đưa bàn tay to béo ra bắt tay với cô ta.

“Không ngờ là cô Nghê đây lại hạ cố đến thăm tòa soạn rách nát này, quả là vẻ vang cho tòa soạn chúng tôi, ha ha.”

“Tôi tìm ông là vì có chuyện muốn nói.” Nghê Tiên Như đi thẳng vào vấn đề, cô ta không muốn lán lại nơi này lâu. Ánh mắt trắng trợn của ông ta nói lên điều gì, người thông minh như cô ta tất nhiên hiểu được điều ấy.

“Mời cô nói, xin mời.” Giám đốc tòa soạn mời cô ta ngồi lên sô pha rồi quay trở về bàn làm việc.

“Muốn điều kiện gì thì phóng viên bên ông mới bằng lòng thừa nhận tấm hình đó là do anh ta cố ý hãm hại đăng lên!”

Giám đốc tòa soạn cười gượng rồi nói: “Cô Nghê đang đùa ư, làm phóng viên cũng cần có đạo đức nghề nghiệp, chuyện như vậy thì chưa bao giờ dám nói bừa được. Anh ta không chỉ chụp được ảnh mà còn ghi âm được cuộc giao dịch của bọn cô, theo pháp luật mà nói, thì cũng là bằng chứng xác thực.”

“Các ông…” Nghê Tiên Như không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, cô ta cắn chặt môi, liên tục run rẩy, thấy bất lực trước sự việc nghiêm trọng này.

“Cô Nghê, phóng viên đều dựa vào đó mà kiếm cơm, cũng hết cách rồi.”

“Thực sự không còn cách nào khác sao?” Nghê Tiên Như vô cùng rối loạn.

“Không hẳn là không có.” Giám đốc tòa soạn nới lỏng nút thắt cà vạt, đôi mắt híp của ông dán chặt vào bộ ngực cô ta.

“Ông nói mau!” Thấy tia hy vọng, Nghê Tiên Như như bắt được ngọn đuốc trong bóng đêm sâu thẳm.

“Cũng có thể như thế này, để phóng viên bên chúng tôi sửa lại, nói nhìn thấy một người rất giống với cô Nghê đây, không thể khẳng định được có phải là cô hay không. Đợi thêm vài ngày nữa, phóng viên bên tôi sẽ lên tiếng, nói đã tìm thấy người rất giống với cô Nghê, chính miệng cô ta thừa nhận đã đi mua đồ. Hơn nữa cô ta lại là fan cuồng của cô, thường trang điểm theo phong cách giống cô. Chuyện này chẳng phải biến chuyện lớn thành bé, bé thành không có gì hay sao?”

Truyện Chữ Hay