“Có bằng lòng hay không?” Thành Kiên Vỹ không làm gì cả, chỉ nhất thiết phải lấy được đáp án.
“Bọn em… ông chủ… đồng ý.” Hai người do dự rất lâu rồi mới nói chầm chậm.
“Đồng ý thì dùng con dao này cắt đứt ngón tay để tỏ rõ quyết tâm.” Thành Kiên Vỹ lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn tới, nói thản nhiên.
Ngay lập tức, hai cô gái đó sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, quỳ xuống ngay lập tức: “Ông chủ đừng như vậy.” “Bà chủ, cứu mạng.”
“Hừ! Thành Kiên Vỹ tức giận giơ con dao lên, kéo cô gái mặc váy xanh lại rồi cắt thẳng tay…
Tiếng kêu thê lương vang lên, máu bắn ra, một đoạn ngón út rơi xuống mặt đất. Cô gái váy xanh không ngừng kêu thét, nhìn nửa ngón tay trên mặt đất, cô ta ngã sóng xoài xuống.
Cô gái váy đỏ ngồi phịch xuống đất, không dám nói gì một hồi lâu, cả cơ thể run rẩy mãnh liệt. Hành động này của Thành Kiên Vỹ cũng khiến Nhã Lan sợ tới mức tái nhợt mặt. Cô cố gắng chống trụ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên tay: “Thành… Thành Kiên Vỹ… Anh đúng là… đúng là…” Nói một lúc lâu, cô cũng không biểu đạt ra được một câu hoàn chỉnh.
“Ông … chủ… xin ông…” Cô gái váy đỏ ôm đấy đôi chân trần truồng của Thành Kiên Vỹ, cầu xin nói.
“Cắt!” Có vẻ như Thành Kiên Vỹ còn chưa thỏa mãn, hắn lại chĩa con dao về hướng cô ta.
“Thành Kiên Vỹ, không thể!” Nhã Lan cực kỳ sợ hãi, cơ thể run rẩy của cô đứng lên, muốn ngăn cản hắn lại. Trong đầu cô toàn là một màu đỏ, tất cả đều là máu của cô gái mặc váy xanh đó.
“Cắt!” Thành Kiên Vỹ chỉ lặp lại một chữ này, giọng nói lạnh lẽo như vọng lại từ địa ngục, khiến Nhã Lan dựng hết tóc gáy lên.
Đột nhiên, cô gái áo đỏ bò dậy từ trên mặt đất một cách nghiêng ngả, vừa hét lên vừa chạy ra cửa, như phát điên lên rồi. Thành Kiên Vỹ lấy một dây xích có móc từ cái khe trên ghế sô pha ra, không nhanh cũng không chậm, tới khi Nhã Lan nhận ra hắn muốn làm gì, cái móc sắc nhọn đã đâm vào chân của cô gái váy đỏ. Cô ta ngã nhào xuống đất, tiếng thét như tiếng giết heo.
Nhã Lan muốn ngăn cản, nhưng cảnh tượng máu tanh này quá mức ám ảnh. Cô che miệng, không thể phát ra được một âm thanh nào. Rõ ràng đây là bộ phim kinh dị ngoài đời thực, còn đáng sợ, máu me hơn cả phim kinh dị.
Cô gái váy đỏ không ngừng kêu lên: “Tôi không yêu anh, không yêu, không yêu, xin anh thả tôi đi, thả tôi đi!” Nhưng cơ thể của cô ta vẫn bị Thành Kiên Vỹ kéo không ngừng lùi đến dưới chân hắn.
“Không yêu!” Thành Kiên Vỹ lặp lại câu nói của cô ta. Lúc mà cô ta muốn ngẩng đầu cầu xin. anh bóp cổ cô ta rồi vặn mạnh một cái…Tiếng gãy xương đâm thẳng vào màng nhĩ của Nhã Lan, cô ngơ ngác nhìn cô gái váy đỏ tắt thở, đầu gục xuống, đôi mắt trợn tròn của cô ta tràn ngập sự sợ hãi và không cam lòng trước khi chết. Nhã Lan nháy mắt một cái, cái đầu nghiêng về một bên kia và con mắt như muốn nhảy ra ngoài ấy có vẻ như đang muốn nói gì đó trong im lặng với cô…
Thành Kiên Vỹ chẳng khác nào đã lên cơn điên, hắn đá thi thể của cô gái váy đỏ lên cao, thi thể rơi mạnh xuống đất, tạo thành tiếng vang bên tai, kèm theo tiếng chửi rủa tức giận của Thành Kiên Vỹ.
“Không yêu, không yêu, không có tiền thì không yêu, ông mày chết rồi thì sẽ theo người khác, toàn là những loại vô tình vô nghĩa rách nát, ngu xuẩn!” Hắn vừa mắng vừa kéo cô gái áo xanh đang ngất xỉu dưới đất lên.
“Đừng…”
Nhã Lan còn định ngăn cản hắn, nhưng hắn như không nghe thấy gì cả.
Cô gái váy xanh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Thành Kiên Vỹ trước mắt, cô ta sợ hãi run rẩy chảy nước mắt, hai hàm răng va vào nhau, không dám thốt ra một chữ nào. Dưới sức kéo của Thành Kiên Vỹ, cô ta nghe lời đứng lên, tay vẫn còn đang chảy máu.
“Không yêu!” Tiếng hét này của Thành Kiên Vỹ như tiếng mìn nổ, hai tay hắn đặt vào hai cánh tay của cô gái đó rồi giật mạnh sang hai bên. Cô gái đó chỉ kịp hét lên thảm thiết, sau đó hai cánh tay rời khỏi thân thể của cô ta, máu văng tung tóe.
“A…” Nhã Lan nhìn hai cánh tay rơi xuống đất, cơ thể không có cánh tay từ từ đổ xuống đất, máu trong người cô như dâng lên, cô hét to ra tiếng. Lúc cặp mắt mang tia máu của Thành Kiên Vỹ nhìn sang phía cô, cả người Nhã Lan mềm nhũn rồi ngã xuống đất…
Cánh tay đẫm máu, cái đầu ngoặt sang một bên, cặp mắt trợn tròn… Nhã Lan nhanh chóng tỉnh lại, cô bò dậy. Bên dưới là chiếc đệm mềm mại, căn phòng sạch sẽ, gọn gàng, không có máu, không có xác chết, không có một thứ gì kinh khủng, ngay cả cái tên ác quỷ ấy cũng đã biến mất.
Nhã Lan phát hiện ra lúc này cô đang ngồi trên giường, căn phòng này không phải là căn phòng lúc đó nữa. Bên ngoài, trời đã sáng, ánh mặt trời hơi chiếu vào, rọi sáng được tâm trạng mờ mịt của cô được chút nào đó.
Cô sợ hãi co rút cơ thể lại, cảnh tượng máu me đầm đìa tối hôm qua rõ ràng như đang quay phim trong đầu cô. Cơ thể cô lập tức trở nên lạnh lẽo, chỉ có thể dùng chăn đắp kín người để cảm nhận được một chút an toàn.
“Ông chủ, tôi mang bữa sáng đến cho bà chủ.” Ngoài cửa có tiếng nói chuyện, cơ thể của Nhã Lan rụt vào mạnh hơn nữa, cô nghe được giọng nói của con quỷ dữ đó: “Vào đi.”
Hắn định vào đây à? Nhã Lan tìm kiếm thứ có thể bảo vệ mình, cuối cùng, cô tìm được một con dao gọt hoa quả trên bàn. Cô chạy mấy bước xuống giường, đặt con dao vào dưới gối rồi lại bò lên giường, dùng chăn đắp kín lên người mình một lần nữa.
Cùng với tiếng màở cửa lạch tạch, cửa được đẩy ra, mang theo không khí máu tanh vào. Khuôn mặt kinh khủng của Thành Kiên Vỹ xuất hiện ở ngoài cửa, hắn bước thong thả vào bên trong, đằng sau là người hầu đang đẩy xe thức ăn: “Bà chủ, mời dùng cơm.” Người hầu dùng tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm nói, đặt từng đĩa đồ ăn sáng lên chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng.
Nhã Lan nhìn Thành Kiên Vỹ bằng ánh mắt sợ hãi, cô không nhúc nhích chút nào. Cô sợ, thực sự sợ hãi người đàn ông trước mặt này, sự tàn nhẫn máu lạnh hết lần này đến lần khác của anh ta khiến cô cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Cơ thể cô run lên, chỉ nhìn vào mặt hắn thôi mà cô đã thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, như rơi vào hầm băng. Cô rút ánh mắt lại, không dám nhìn hắn nữa.
“Bà chủ, ăn cơm đi.” Người hầu sợ hãi nhìn sang Thành Kiên Vỹ, lại nhắc nhở một lần nữa.
Nhã Lan vẫn không dám động đậy.
“Dậy ăn cơm đi.” Thành Kiên Vỹ đã khôi phục lại bộ dáng dịu dàng, hắn nói nhẹ nhàng.
Nhã Lan vẫn không nhúc nhích, lấy chăn đắp kín hơn nữa. Cánh tay bị gãy và máu me lại bay nhảy trước mắt cô, vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn cô liền buồn nôn.
Cảm giác càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, cô đỡ vào giường rồi nôn mửa ra.
“Dậy ăn sáng nhanh lên, nếu không đừng mơ được nhìn thấy Uyển Nhân!” Hắn uy hiếp, khuôn mặt tái nhợt của Nhã Lan hơi nâng lên, sau khi nghe được hai chữ Uyển Nhân thì cô lấy lại được một chút tinh thần.
“Có thể gặp Uyển Nhân thật sao?” Cô nói nhỏ, chỉ sợ chọc giận hắn, làm liên lụy đến người vô tội.
“Dậy ăn hết những thứ này là em được gặp cô ta.” Thành Kiên Vỹ ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh rồi nói.
Nhã Lan vội vàng bò dậy từ trên giường, không cho người hầu đỡ, cô bước tới cạnh bàn.
Cô nhìn Thành Kiên Vỹ ở bên cạnh bằng ánh mắt đề phòng, cầm chiếc đũa lên ăn một miếng nhỏ, cô không muốn ăn một chút nào cả.
“Ăn hết, nếu không không có gì để nói nữa.” Thành Kiên Vỹ lặp lại, Nhã Lan gắp những miếng to cho vào miệng, cắm mặt vào trong những cái đĩa.
Cô ăn ngấu ăn nghiến, không để sót lại chút gì.
Thành Kiên Vỹ gật đầu một cách hài lòng, lau thức ăn còn sót lại trên khóe miệng cho cô, hắn quay đầu dặn dò: “Chăm sóc tốt cho bà chủ.” Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Nhã Lan chỉ cảm thấy dạ dày như muốn đảo lộn, cô chạy nhanh đến nhà vệ sinh, không ngừng nôn mửa, tới khi nôn hết những thức ăn trong dạ dày ra, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơi chua vẫn còn đang dâng lên, vị đắng tràn vào miệng, dạ dày cô quặn đau.
Cô vẫn còn đang nôn, ngoài cửa có người gọi tên cô. Nhìn theo nơi có tiếng nói, Nhã Lan thấy thân thể gầy yếu của Uyển Nhân đứng ở cửa. Cô ấy sợ hãi nhìn xung quanh nhà vệ sinh.
“Uyển Nhân!” Giây phút nhìn thấy Uyển Nhân, cô như bắt được một cây cột, chạy tới trước mặt cô ấy, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Cậu… không sao chứ?” Giọng nói của Uyển Nhân vẫn cứ nhỏ như vậy, không có chút sức lực nào.
“Không sao.” Nhã Lan lắc đầu, nước mắt cô tuôn trào.
“Có… phải anh ấy bắt nạt cậu không?” Có vẻ như suy xét rất lâu rồi Uyển Nhân mới lấy hết can đảm hỏi lần nữa.
Nhã Lan không ngừng lắc đầu, lắc đầu rất mạnh, trong đầu cô lại xuất hiện cảnh tượng kinh hoàng tối hôm qua. Cô vừa rơi nước mắt vừa kéo Uyển Nhân ra ngoài: “Chúng ta đi thôi, hai chúng ta cùng nhau trốn đi, Thành Kiên Vỹ là một con quỷ dữ, thật kinh khủng, chúng ta đi thôi!”
Vừa nghe đến chữ đi, cả người Uyển Nhân run lên như một chiếc lá rụng, nỗi kinh hoàng viết rõ ở trên mặt: “Chúng ta không thể đi, không thể đi, đi sẽ chết đấy, sẽ chết đấy.” Cô ấy như đang lẩm bẩm một mình, lại như đang nói cho Nhã Lan biết sự thật này. Bàn tay ngăn cản Nhã Lan của cô ấy thả ra, ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của mình.
Đúng vậy, không thể đi được. Nhã Lan dần dần tỉnh táo lại. Cô biết, nếu cô cùng đi với Uyển Nhân, đến cuối cùng người bị thương vẫn sẽ cô ấy. Thành Kiên Vỹ đã điên cuồng đến mức tàn nhẫn, cô không thể kéo Uyển Nhân đi mạo hiểm.
Xa xa, khắp nơi đều có trạm gác, đừng nói là rời khỏi hòn đảo nhỏ này, cho dù một động tác nhỏ ở ngoài phòng cũng sẽ bị lính canh nhìn thấy.
Chẳng lẽ bọn họ phải sống ở đây suốt sao? Mặc dù không muốn, nhưng thực sự chẳng có cách nào khác. Cô cũng không hi vọng Lãnh Mạn Nguyên tới cứu bọn họ. Mọi nơi ở đây đều có bẫy rập, hơn nữa còn đang thiết lập bẫy rập mới, người đi vào sẽ rất khó đi ra ngoài bình an. Cô không muốn anh mạo hiểm.
Có Uyển Nhân làm bạn, tâm trạng của cô bình phục hơn nhiều. Hai người dựa dẫm vào nhau, cô không còn cảm thấy cô độc nữa. Dưới sự giúp đỡ của người hầu, vết thương trên người Uyển Nhân được xử lý qua một chút, cũng đã thoa chút thảo dược trên đảo.
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, không còn nhiễm trùng nữa, chỉ còn hơi đau thôi, và ngứa nữa.” Uyển Nhân nhẹ giọng trả lời, khuôn mặt gầy yếu hóp lại cực kì hốc hác. Cũng may tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đến.
“Chăm sóc vết thương cho tốt, yêu quý mạng sống của mình, cậu phải tin rằng cuộc sống tốt đẹp vẫn đang chờ đợi cậu.” Lời khuyên nhủ của Nhã Lan chỉ khiến Uyển Nhân cười nhạt. Cô ấy không lạc quan được như Nhã Lan.
“Tớ đã mất đi quá nhiều rồi, chỉ còn là một người phụ nữ bẩn thỉu, giờ tớ sống ở trên đời cũng chỉ thêm ô nhiễm môi trường mà thôi.” Lúc cô ấy nói câu này, ánh mắt cô ấy khô khốc, không có chút nước mắt nào, chỉ có cổ họng là hơi nghẹn ngào, có mấy lần suýt thì không nói ra được. Ngừng một lát, cô ấy lại lên tiếng: “Hi vọng Vũ có thể hiểu ra, quay đầu là bờ.”