Tổng Tài Tôi Hung Dữ

chương 169: bi kịch của uyển nhan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao… anh biết?” Cô cảm thấy khó hiểu.

“Chẳng qua là cô ta tung những video trước kia ra thôi, ai mà ngờ lại thực sự lừa gạt được em.” Lãnh Mạn Nguyên buồn cười nhìn cô rồi giải thích.

“À.” Cô thở phào nhẹ nhõm, không còn thấy khó chịu nữa, nhưng cô lại khóc lên: “Anh ấy, trước kia còn thích Nghê Tiên Như, còn cùng cô ta, cô ta…”

Nhã Lan không nói nổi nữa, những hành động thân thiết của bọn họ khiến cô ghen tuông liên tục.

“Đều là chuyện của quá khứ rồi, bảo bối, bây giờ và sau này anh sẽ chỉ có một mình em thôi.” Lãnh Mạn Nguyên đã hiểu ra rồi, anh hôn cái lưng nhẵn nhụi của cô như để thổ lộ.

“Thật không?” Nhã Lan không yên tâm mà hỏi tới cùng.

“Thật.” Anh hôn sâu hơn, không ngừng gặm nhấm lưng cô, khiến cô cảm thấy ngứa.

“Sau này em không cho anh đến gần bất cứ một cô gái nào nữa!” Cô tuyên bố một cách bá đạo.

“Ừ, ngay cả chó cái, heo cái anh cũng không đến gần, em hài lòng chưa.” Tay anh bắt đầu vuốt ve cơ thể cô.

“Thế còn tàm tạm.” Cô hài lòng gật đầu, rồi mới phát hiện ra tay của Lãnh Mạn Nguyên đã sờ vào vùng kín của cô: “Đừng, ai da.. xấu xa… a….”

Tiếng rên rỉ vang lên khắp căn phòng…

Nhã Lan không ngờ rằng Thành Kiên Vỹ lại tàn nhẫn vẫn Uyển Nhân như vậy. Nhìn những vết thương kín mít trên người Uyển Nhân, Nhã Lan đau lòng đến mức muốn khóc ra.

“Uyển Nhân, sao anh ta có thể như thế!” Uyển Nhân ngất xỉu ở ngoài cửa nhà họ Lãnh, mấy người dìu cô vào phòng, Nhã Lan không nhịn được mắng ra. Tiếp đó, cô lại đau lòng đứng lên: “Chắc chắn là vì tớ chạy đi nên anh ta mới tới gây sự với cậu, xin lỗi.”

Uyển Nhân lắc đầu một cách yếu ớt, sau khi uống chút nước, cô ấy tỉnh táo hơn nhiều: “Không… trách cậu được… Là tớ… tự tớ…” Cô còn chưa nói hết, những giọt nước mắt đã lăn dài.

“Đừng khóc, trên mặt cậu có rất nhiều vết thương, đừng để bị nhiễm trùng.” Cô vừa sai người đi gọi bác sĩ, vừa lau nước mắt cho Uyển Nhân, còn không quên đắp chăn cho cô ấy.

“Đừng nghĩ ngợi gì cả, lo chữa trị vết thương cho khỏi.”

Như thể đã mệt mỏi đến cực độ, Uyển Nhân nhắm mắt lại, không chịu nói Thành Kiên Vỹ đã làm gì khiến cô ấy ra nông nỗi này. Nhã Lan sợ làm cô ấy thêm đau lòng hơn nên không gặng hỏi nữa.

“Chỉ là những vết thương ngoài da, không bị thương nặng, nhưng trên người cô ấy có dấu vết bị làm nhục, cho thấy cô ấy bị kẻ khác hãm hiếp.” Uy Vỹ Thiên đã đi Mỹ, hắn cử một bác sĩ tới khám, sau khi khám xong, người đó ra ngoài rồi nói nhỏ.

“Hãm hiếp? Sao lại như thế? Là Thành Kiên Vỹ làm à?” Suýt chút nữa thì Nhã Lan nhảy lên, sao hắn có thể làm chuyện đó!

“Tôi đã quan sát vết thương rồi, có thể không chỉ một người!” Lời nói của bác sĩ thực sự đã đả kích Nhã Lan, cô không dám tưởng tượng, một cô gái thuần khiết, tự trọng như Uyển Nhân đã phải giãy giụa dưới mấy tên đàn ông thế nào. Quá mức tàn nhẫn!

“Thành Kiên Vỹ, Thành Kiên Vỹ thực sự không phải là người, hắn ở đâu, tôi muốn đi tìm hắn ta!” nếu không có thím Liễu kéo lại, cô sẽ đi tìm Thành Kiên Vỹ để hỏi ra lẽ thật.

“Nhã Lan, bây giờ Thành Kiên Vỹ như chó điên vậy, gặp ai là hại người đó. Em có tìm được hắn cũng vô ích, ngược lại còn hại bản thân mình nữa. Em đừng quên rằng một trong những mục đích mà hắn tới đây là để tìm em.” Lời khuyên bảo tận tình của Chị Liễu đẩy lùi cơn giận của cô, sau đó là sự bất đắc dĩ và áy náy dâng lên trong lòng.

Nếu không phải vì cô trốn đi, hắn cũng sẽ không tức giận đến vậy, trút giận lên đầu Uyển Nhân, cũng sẽ không nhẫn tâm với Uyển Nhân như thế.

Nhìn sang căn phòng của Uyển Nhân, nước mắt cô rơi xuống.

Uyển Nhân lẳng lặng chăm sóc vết thương hai ngày ở nhà họ Lãnh, đến lúc có thể xuống giường đi lại, cô xin rời khỏi nhà họ Lãnh.

“Uyển Nhân, vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, không thể đi ra ngoài được!” Kiểu gì Nhã Lan cũng không cho cô ấy đi. Còn chưa bắt được Thành Kiên Vỹ, chưa biết chừng hắn sẽ làm hại đến cô ấy.

“Không, nhất định tớ phải đi.” Khuôn mặt tiều tụy của Uyển Nhân lộ ra vẻ suy yếu bệnh tật. Bước đi của cô còn chao đảo không vững, căn bản không thể chăm sóc cho bản thân, thế nhưng lại kiên quyết lạ thường.

“Uyển Nhân, nghe tớ đi, đợi khỏe lại rồi hãy đi, được không?” Nhã Lan cố gắng khuyên ngăn cô.

“Cơ thể này của tớ có khỏe lại thì cũng chỉ là một kẻ tàn phế thôi.”

Uyển Nhân nhìn thân thể của mình bằng ánh mắt khinh thường: “Mục đích mà tớ tới đây là để cầu xin cậu. Tớ biết với thế lực của Lãnh Mạn Nguyên, bắt được Thành Kiên Vỹ Thì chỉ là chuyện dễ dàng. Nếu thực sự có một ngày như vậy, tớ xin cậu, xin cậu nhất định phải nói đỡ cho anh ấy!” Trong khi nói câu này, đôi mắt của cô ấy đã đẫm lệ

“Uyển Nhân!” Nhã Lan gọi tên cô ấy một cách uể oải. Một người đàn ông đã làm cô ấy tổn thương tới mức này, sao cô ấy còn muốn bảo vệ anh ta? Cô rất muốn thuyết phục Uyển Nhân sống cho tốt, bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa.

Nhưng đôi mắt vô hồn của Uyển Nhân thật sự khiến người ta phải sợ hãi, lý do duy nhất mà cô ấy sống sót là vì muốn bảo vệ cho người đã làm tổn thương mình, có đáng không?

“Cậu đừng quan tâm đến Thành Kiên Vỹ nữa, chăm sóc sức khỏe cho tốt, núi còn đó, lo gì không có củi đốt.”

Câu nói này của Nhã Lan khiến Uyển Nhân chấn động, cô cười thê lương, nhìn Nhã Lan bằng ánh mắt vô hồn: “Nói thì ai chẳng nói được? Tớ cũng khuyên Vũ như vậy, nhưng anh ấy cứ u mê không chịu tỉnh ngộ. Con đường mà mình muốn đi, có ai mà khuyên được. Nhã Lan, cậu đừng quan tâm đến tớ, nể mặt tớ đã cứu cậu, xin cậu đừng để Lãnh Mạn Nguyên giết anh ấy!”

“Uyển Nhân!”

Nhã Lan có khuyên thế nào, Uyển Nhân nào cũng quyết tâm đi. Sợ cô ấy sẽ xảy ra vấn đề gì, nllh chỉ có thể đi theo đằng sau từ phía xa. Uyển Nhân lên xe taxi như một kẻ mất hồn.

Nhã Lan vội bắt một chiếc xe khác đi theo sau, lái được một đoạn dài, chiếc xe mới dừng lại trước căn nhà nhỏ mà hai người đã thuê.

“Tôi xuống xe ở đây.” Nhã Lan trả tiền, đi theo từ phía xa, cô không dám tới gần.

Uyển Nhân đứng thẫn thờ ở trước cửa một hồi, sau đó cô ấy lấy chìa khóa ra, mở cửa rồi đi vào. Nhã Lan không dám vào theo, chỉ đành đứng lặng người ở bên ngoài, nhìn những hành động của cô ấy thông qua khung cửa sổ.

Cô ấy sờ vào mép giường rồi ngồi xuống, đung đưa chiếc giường gỗ đã sắp sập ấy một cách nhẹ nhàng. Đã lâu rồi mới thấy cô ấy nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó lại biến thành nét nghiêm trọng và buồn bã.

Cô ấy lau đôi mắt, chắc là đã khóc rồi. Đứng ở ngoài cửa sổ, Nhã Lan cũng gạt lệ. Hai người là bạn thân đến vậy, từng cùng nhau tưởng tượng ra những tương lai tốt đẹp trong căn phòng này. Khi đó, ai cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra những chuyện như ngày hôm nay, trong lòng của bọn họ chỉ có những hi vọng đẹp đẽ, mà bây giờ, trong lòng của Uyển Nhân đáng thương còn sót lại cái gì đây?

Uyển Nhân ôm chặt lấy con gấu bông ở đầu giường, một lúc lâu sau mới buông ra. Đứng ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy những giọt lệ lấm tấm khuôn mặt cô. Uyển Nhân không phát hiện ra Nhã Lan đứng ngoài cửa sổ. Cô ấy nhìn chăm chăm vào con gấu bông trong tay, khẽ giọng tâm sự gì đó với nó, vừa nói vừa rơi nước mắt, nhưng từ đầu đến cuối lại không đưa tay lau đi...

“Uyển...” Lời tới bên miệng, Nhã Lan lại Nuốt ngược trở lại. Có lẽ cô ấy chỉ cần yên tĩnh mà thôi. Nhã Lan quyết định đứng lẳng lặng ở bên ngoài, nhìn xem cô ấy sẽ làm gì.

Ngay khi Nhã Lan đoán rằng cô ấy chỉ đang nhớ về quá khứ, Uyển Nhân lại lấy một chiếc bình màu trắng từ trong túi xách ra. Có thứ gì trong chiếc bình đó?

Nhã Lan bước tới, đẩy cửa phòng ra không chút nghĩ ngợi.

“Uyển Nhân, không thể...”

Uyển Nhân nhắm hai mắt, đổ thứ trong bình vào miệng.

“Đừng!” Nhã Lan hất tay một cái, chiếc bình rơi xuống đất, lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng dừng lại dưới một chiếc bàn nhỏ: “Uyển Nhân, cậu muốn làm gì!”

Nhã Lan cảm thấy thật may mắn khi mình tới kịp thời, không để cô ấy làm chuyện ngốc nghếch.

“Nhã Lan, sao cậu phải cứu tớ, với cơ thể bẩn thỉu này, tớ còn mặt mũi nào mà sống trên đời!” Uyển Nhân giãy giụa một hồi rồi ôm Nhã Lan khóc òa lên, tiếng khóc vừa thảm thiết vừa đáng thương.

“Tớ không muốn cậu chết, cậu không thể chết được, tớ sẽ không cho cậu chết. Cậu còn có rất nhiều ước mơ, cậu phải sống cho thật tốt, sống cho thật tốt...” Nhã Lan cũng ôm lấy cô ấy, ôm thật chặt không chịu buông, miệng không ngừng nói.

Hai người bọn họ đã từng nằm mơ với nhau, cùng nhau đưa ra kế hoạch cho ngày mai, Nhã Lan không muốn người bạn thân nhất của mình coi thường mạng sống như thế. Sự sợ hãi đến tột độ khiến hai người phụ nữ ôm chặt lấy nhau, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

...

Uyển Nhân không nghe lời khuyên của Nhã Lan, từ chối không về với cô, chỉ đảm bảo sẽ không coi thường mạng sống của mình như thế nữa, đồng thời cũng nói là cần thời gian để suy ngẫm, khi đã nghĩ thoáng ra rồi thì sẽ tới tìm cô.

Nhã Lan thấu hiểu sự đau đớn dưới đáy lòng cô ấy nên cũng không bắt ép, chỉ dặn dò cô ấy phải chú ý tới sức khỏe, sau đó cô mang theo tâm trạng phức tạp của mình về nhà họ Lãnh.

Dư Hồng Mai đã trở lại, thái độ của bà đối với Nhã Lan cũng thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn còn hơi lạnh lùng, nhưng không còn như thấy kẻ địch giống lúc trước nữa, câu nào câu nấy đều có vẻ rất quan tâm bọn họ.

“Mẹ, hoan nghênh mẹ trở lại.” Nhã Lan bước tới đầu tiên, chào hỏi bà một cách lễ phép.

“Nhã Lan, cảm giác được về nhà thật là tốt!” Bà ôm tự Nguyên bé nhỏ không chịu buông ra, nói cảm thán.

“Vâng, thím Liễu sắp tổ chức đám cưới với Dư Thiện Trình rồi, thím ấy nói, nếu mẹ về thì thím ấy sẽ chuyển ra ngoài nhanh thôi.” Nhã Lan chuyển lời của thím Liễu.

“Ồ, thím ấy sắp kết hôn à? Cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Thực ra thì cái nhà này cũng của thím ấy, thím ấy bằng lòng để lại cho mẹ, mẹ cũng đã rất cảm động rồi, không thể chuyển đi vì mẹ được, nhất định con phải nói với thím ấy.” Lúc này, Dư Hồng Mai không còn sự ngạo mạn hàng ngày nữa, chỉ như một vị bề trên hiền lành.

Nhã Lan cười nói: “Mẹ đi nói thì sẽ tốt hơn, dù sao cũng là người nhà, có chuyện gì phải nói rõ ra mới đúng.”

Dư Hồng Mai cười lúng túng, đến cuối cùng vẫn không có dũng khí đi tìm thím Liễu.

“Đến tối Ẩn Hạo cũng sẽ về, anh ta là con trai ruột của thím Liễu.” Do dự một hồi lâu, Nhã Lan mới nói câu đấy ra.

“Vậy sao? Tốt quá rồi. Thực sự mẹ rất...” Có thể thấy được, Dư Hồng Mai rất hối hận với những hành động năm đó.

“Mẹ, người nhà đoàn tụ là tốt rồi, đừng có nghĩ những chuyện này nữa.”

Dưới sự khuyên nhủ của Nhã Lan, Dư Hồng Mai gật đầu một cái, đôi mắt bà đã đẫm lệ từ lúc nào.

Cuối cùng, cả nhà ăn cơm cùng nhau. Đây mới thực sự là bữa cơm đoàn tụ, mặc dù giữa các thành viên có sự ngượng ngập, bầu không khí cũng không nhộn nhịp cho lắm, nhưng Nhã Lan cảm giác được mọi người đều đã buông ra.

“Hồng Mai, chị ở lại đi, đây mới là nhà chị.” Cơm nước xong xuôi, rốt cuộc thím Liễu cũng phá vỡ sự lúng túng đó, mở miệng nói trước.

Truyện Chữ Hay