“Nào, ăn đi con, nhìn con mấy ngày nay vừa bị thương mà vừa phải chăm sóc cho ta mà gầy hẳn đi rồi.” Thím Liễu đau lòng nói, gắp thức ăn vào bát Ẩn Hạo.
“Cô cũng ăn đi.” Ẩn Hạo không từ chối, khách khí nói.
“Mẹ vẫn là tốt nhất, luôn thương xót con trai mình.” Nhã Lan vùi vào ngực Lãnh Mạn Nguyên, vui vẻ nói.
“Đúng vậy.” Dư Thiện Trình tiếp lời, ý cười trên mặt không dứt.
“Ẩn Hạo, điều cần chứng minh đã chứng minh rồi, cần gọi cũng nên gọi đi thôi.” Lãnh Mạn Nguyên nói thẳng, mọi người nhất thời yên lặng, đũa cũng không động đậy.
“Chuyện này cũng không vội được, chúng ta ăn cơm đi.” Thím Liễu thu lại vẻ mặt mong chờ, lấy lý do mời mọi người ăn cơm để che giấu sự lúng túng khó xử.
“Phải, mọi người nói đúng.” Ẩn Hạo dừng đũa, “Trong khoảng thời gian này chúng ta đã ở chúng với nhau rất hòa thuận, thực ra con đã tha thứ cho người rồi, vì vậy, xin người hãy nhận đứa con bất hiếu này.”
Anh nói xong, rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống. “Mẹ, con xin lỗi.”
“Con à, con đừng như vậy.” Thím Liễu vội vàng đứng lên, nâng anh dậy. Một tiếng mẹ làm cho bà tìm về được cảm giác của người làm mẹ, bà ôm chặt lấy Ẩn Hạo, nước mắt sớm đã rơi như mưa.
“Thật tốt quá, thật tốt quá.”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Mọi người chúc mừng họ, gia đình của nhà họ Lãnh trở nên náo nhiệt tươi vui.
“Cuối cùng cũng khổ tận cam lai, xem ra chuyện tốt của tôi cũng sắp đến rồi.” Dư Thiện Trình ha ha cười, sự dí dỏm khác hẳn so với tuổi tác thật.
Ẩn Hạo cuối cùng cũng thừa nhận thím Liễu, Nhã Lan rất hạnh phúc, cô nhận ra được rằng Lãnh Mạn Nguyên cũng thấy vui vì điều này, hơn nữa không hề bài xích Ẩn Hạo.
“Hay là đến công ty của tôi làm việc đi, trong đó cũng có phần của anh, không thể để tôi làm việc cực nhọc một mình được.” Giọng điệu của anh tuy rằng không đủ nhiệt tình, nhưng tràn ngập thành ý.
“Tôi không đi đâu, tôi không có hứng thú với chuyện này.” Ẩn Hạo lắc đầu, lọn tóc cá tính lay động rồi lại rũ xuống.
“Ôi dào, trước đừng có gấp, đợi đến lúc Ẩn Hạo già rồi, không ai xem anh biểu diễn nữa, coi coi anh có muốn đến công ty hay không.” Nhã Lan cười giảng hòa.
“Gừng càng già càng cay, tôi không vào công ty của anh đâu.” Ẩn Hạo hiển nhiên không dễ bị gài, bắt chéo chân lên ghế sofa trong phòng khách.
Lãnh Mạn Nguyên ấm ức ôm Nhã Lan vào lòng, nhìn Ẩn Hạo bất mãn.“Đừng nhìn tôi như thế, tôi chẳng có chút can hệ nào tới anh cả.” Ẩn Hạo che mắt, lười biếng nói.
“Không có thì thôi!” Lãnh Mạn Nguyên ôm Nhã Lan trong lòng, dẫn cô đi, “Em yêu, chúng ta trở về phòng bồi dưỡng tình cảm đi, kệ xác cái tên cứng đầu này!”
Nhã Lan che miệng cười trộm, Ẩn Hạo sau lưng không phục hô lên: “Anh mới cứng đầu! Có gì đặc biệt hơn người chứ, cướp mất người phụ nữ tôi yêu nhất, tôi sẽ tìm được một người tốt hơn, cho anh ghen tị chết đi!”
Nhã Lan nghe anh ta nói xong xém chút nữa cười ngã ngửa. Xem ra chuyện của bọn họ đã được cởi bỏ, vậy lại càng tốt.
Buổi chiều chị hai gọi điện tới, hỏi cô chuyện liên quan đến bệnh viện của Uy Vỹ Thiên. Cô nói với Nhã Lan qua điện thoại rằng mình đã xoay sở đủ tiền để làm phẫu thuật cho Lý Tiên Tiên, hy vọng cô có thể liên hệ với Uy Vỹ Thiên để giúp Lý Tiên Tiên làm phẫu thuật.
“Tay nghề của anh ta rất giỏi, chị cứ yên tâm.”
Nhã Lan đồng ý giúp cô liên lạc rồi hỏi han tình hình gần đây.
“Rất tốt, Tiên Tiên làm xong phẫu thuật thì bọn chị sẽ chuẩn bị kết hôn, sinh con.”
“Vậy chị còn làm ngôi sao nữa không?”
“Có lẽ có, xem tình hình thế nào đã. Bọn chị đã tìm được một chỗ ở quê của anh ấy để mở nông trường, nếu phẫu thuật xong mà vẫn còn tiền thì chị sẽ không đóng phim nữa.”
“Chị hai, tiền bạc không phải vấn đề, chỉ cần các chị muốn thì em có thể hỗ trợ.” Nghe thấy chị hai nói về tương lai tốt đẹp như vậy, trong lòng Nhã Lan liền có chút rung động, cô hy vọng mình có thể giúp được bọn họ.
“Không cần đâu.” Chị hai thẳng thắn từ chối, “Chị và Tiên Tiên đã bàn bạc với nhau rồi, từ giờ trở đi sẽ tự dựa vào sức mình để đứng lên, cho dù sau này có khổ sở mệt mỏi ra sao thì cũng sẽ nâng đỡ lẫn nhau, cho nên cảm ơn em nhé.”
“Vậy được rồi.” Khuyên nhiều vô ích, xem ra bọn họ đã có quyết định của mình, nhưng không biết quan hệ của chị hai với bố có dịu đi chút nào hay chưa? Còn có mẹ cả, hai năm nay đều không có ở nhà mà đi khắp nơi giải sầu, không biết tâm tình đã tốt lên được hay chưa.
“Nhã Lan, em không cần lo lắng cho bọn chị, thỉnh thoảng em về thăm nhà, coi như giúp chị làm tròn đạo hiếu.” Do dự một lúc, cô mở lời.
“Mọi người vẫn chưa làm hòa với nhau sao?”
“Làm hòa hay không làm hòa cũng đều thế cả thôi, chị nợ bọn họ nhiều lắm, hi vọng đời này có thể bù đắp, em tuyệt đối đừng nói chuyện của chị cho họ nghe, chị không muốn làm bọn họ bận tâm thêm nữa.”
Chị hai thay đổi một cách rõ rệt, khi Nhã Lan còn muốn khuyên nhủ thì cô đã gác máy, để lại âm thanh tút tút.
Thôi vậy, đợi mấy ngày nữa Lý Tiên Tiên phẫu thuật xong thì tìm chị ấy nói chuyện tử tế vậy.
Ngắt điện thoại, Nhã Lan bấm số của Uy Vỹ Thiên, nhận được sự đồng ý của anh, Lý Tiên Tiên rất nhanh sẽ được phẫu thuật. Nhã Lan gửi tin nhắn cho chị hai để báo tin.
Nào ngờ vừa để điện thoại xuống thì Uyển Nhân lại gọi.
“Nhã Lan, làm sao bây giờ?” Uyển Nhân có vẻ khẩn trương sốt sắng, Nhã Lan không khỏi lo lắng cho cô.
“Cậu làm sao vậy? Có phải đang ở cùng với Thành Kiên Vỹ không? Cậu vẫn ổn chứ? Hắn ta có làm gì cậu không?”
“Không có.” Uyển Nhân thở gấp, tự như đang bị chìm trong sự khủng hoảng. “Nhã Lan, tớ sợ quá, cậu có thể qua đây không?”
“Chuyên này...” Lãnh Mạn Nguyên năm lần bảy lượt bảo cô phải ở nhà, không được mạo hiểm ở bên ngoài, Thành Kiên Vỹ tuy rằng bị thương nặng, nhưng dưới trướng vẫn có đám đệ liều mạng, tranh thủ thời cơ ra tay, rất có thể bọn chúng luôn canh giữ xung quang nhà họ Lãnh.
"Nhã... Linh, a!"Uyển Nhân hét chói tai, Nhã Lan sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Sao thế, Uyển Nhân, Uyển Nhân...”
Nhã Lan vội vàng gọi lại, một lúc lâu sau Uyển Nhân mới tiếp máy. “Vừa nãy cậu sao thế, có phải cậu gặp nguy hiểm hay không?” Thành Kiên Vỹ hiện giờ đã mất hết tính người, cô sợ hắn ta gây khó dễ cho Uyển Nhân.
“Không sao, vừa nãy suýt trượt chân.” Uyển Nhân hơi bình tĩnh lại, nhỏ giọng.
“Cẩn thận chút.” Sau khi xác định cô không có việc gì, Nhã Lan định cúp điện thoại.
“Nhã Lan!” Uyên Nhân đầu bên kia trông thế nào cũng giống chim sợ cành cong, là do chuyện hôm đó đã dọa sợ đến cậu ấy sao? “Cậu đến gặp tớ được không? Tớ muốn gặp cậu.”
Một lúc lâu sau, Uyển Nhân mới giống như hạ quyết tâm mà nói ra. Uyển Nhân thực sự rất đáng thương, một lòng yêu Thành Kiên Vỹ, bị hắn khinh thường coi rẻ, nhất định giờ cô ấy đang rất đau lòng, rất tuyệt vọng, vào thời điểm này con người ta hay thường làm những điều dại dột.
Xuất phát từ lòng đồng cảm với Uyển Nhân, cô vẫn quyết định đi một chuyến.
“Đừng đi, hiện tại đi ra ngoài nguy hiểm lắm, nói không chừng là do Thành Kiên Vỹ giở trò quỷ gì cũng nên.” Sau khi thím Liễu biết chuyện, bà nhất quyết phản đối, sợ Nhã Lan xảy ra chuyện.
“Không đâu, Uyển Nhân sẽ không hại tôi đâu.” Cô chắc nịch.
“Nhưng nhỡ đụng phải Thành Kiên Vỹ thì sao?” thím Liễu nghĩ, lại nói, “Thế này đi, để cô gọi điện thoại cho Nguyên, bảo cậu ta trở về cùng đi với cô.”
“Không cần đâu ạ.” Nhã Lan vội vàng khước từ. Anh ấy công việc bận rộn, sao lại phải vì chuyện riêng cỏn con này của mình mà phân tâm được.
“Chắc chắn là cần.” Thím Liễu rất cẩn thận, ôm đứa bé đi vào phòng khách.
Nhã Lan đứng trong phòng sau vườn hoa, cảm thấy vẫn nên đi thăm Uyển Nhân thì hơn, nhưng sợ Lãnh Mạn Nguyên biết được liền ngăn cản, nên cô lặng lẽ bước ra khỏi cửa sắt, một mình đi đến địa chỉ khách sạn lần trước Uyển Nhân gửi cho mình.
Cô gõ cửa, gương mặt u buồn của Uyển Nhân xuất hiện ở phía sau.
“Uyển Nhân, cậu sao rồi? Chúng ta đi vào nói chuyện đi.” Nhã Lĩnh nhìn sắc mặt Uyển Nhân tái nhợt, tóc rối tung, trên mặt đẫm nước mắt, chắc chắn vừa mới khóc. Cô lo lắng hỏi han, đẩy cửa muốn đi vào.
"Nhã Lan..." Uyển Nhân muốn nói lại thôi, trông như không hề muốn cô bước vào.
Cậu ấy làm sao vậy? Chẳng lẽ bên trong còn có người khác? Nhã Lan nhìn mặt cô, cô nghiêng đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn Nhã Lan, lại không dám đối diện với cô.
“Cậu...đến rồi.” Mãi sau cô mới nói ra được ba chữ.
“Ừ, vừa mới nhận được điện thoại của cậu là tớ đã đến ngay, cậu vẫn ổn chứ?” Nhã Lan rất lo lắng cho tình hình của cô, từ khi tạm biệt Uyển Nhân ở cửa hàng, cô liền mất liên lạc với Uyển Nhân. Cũng không biết cậu ấy có khỏe hay không, lần này gặp mặt thấy cô vẫn bình an, trong lòng cũng thoải mái không ít.
“Tớ... ổn.” Tay cô chặt chẽ giữ lấy cửa, cánh cửa chỉ hé ra một khoảng nho nhỏ, lộ ra một nửa thân thể mảnh khảnh.
“Để tớ vào đi.” Vừa mới vội chạy đi, cô còn chưa kịp uống lấy một ngụm nước.
“Chuyện này...” Uyển Nhân còn muốn nói điều gì đó, thì thân thể của cô đã giống như bị ai kéo lấy, lui về phía sau, trong chớp mắt một gương mặt mà Nhã Lan không hề muốn gặp xuất hiện ở cửa nhà.
"Thành Kiên Vỹ?" Cô sớm nên nghĩ đến, Thành Kiên Vỹ có thể tới tìm Uyển Nhân, tuy rằng đang bị truy nã khắp thành phố nhưng anh ta còn dám lớn mật chạy đến khách sạn, điều này hoàn toàn vượt xa khỏi dự kiến của cô.
Vết sẹo dài trên mặt Thành Kiên Vỹ co rút, giống như một con giun đang ngọ nguậy, hắn nở nụ cười. “Linh Linh, anh biết em sẽ đến.”
Ngay lúc Nhã Lan muốn chạy trốn, hắn vươn bàn tay to lớn hữu lực, kéo cô vào trong phòng.
Uyển Nhân dựa vào một góc sofa, liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi Nhã Lan, thật sự xin lỗi cậu.” Nước mắt lăn dài trên mặt cô.
Thành Kiên Vỹ gắt gao ôm Nhã Lan vào lòng, cánh tay rắn chắc kiềm trụ lấy tay cô khiến cô không thể nhúc nhích. Cô dốc hết toàn bộ sức lực, hắn tạ lại dường như chẳng hề có lấy tí cảm giác nào, dễ dàng kiểm soát cô.
“Cô có thể đi rồi.” Hắn ta chẳng thèm nhìn Uyển Nhân lấy một cái, ra lệnh.
“Vũ, làm như vậy không ổn đâu, van xin anh, để Nhã Lan đi đi.” Uyên Nhân áy náy, không ngừng cầu xin Thành Kiên Vỹ, đứng nguyên tại chỗ.
“Thành Kiên Vỹ, đồ xấu xa, anh không biết cả thành phố đang truy nã anh hay sao? Thế mà anh còn dám đến đây, Lãnh Mạn Nguyên rất nhanh sẽ tới đây thôi.” Nhã Lan tuy rằng có hơi tức giận vì Uyển Nhân hãm hại mình, nhưng trước hết vẫn phải nghĩ cách để thoát khỏi tay hắn ta.
Sau khi cô nói xong, Thành Kiên Vỹ như thể vừa được nghe một câu chuyện hài, cười ha ha ha. Cười chán chê mới dừng lại, nhìn Nhã Lan đang run rẩy trong ngực mình, nhẹ giọng nói: “Linh Linh, anh có thể coi đây như là sự quan tâm em dành cho anh không?” Hắn xích lại gần, chạm đầu vào trán cô, hình thành một tư thế thân mật.