Tổng Tài Tôi Hung Dữ

chương 164: sự thay đổi của ẩn hạo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ẩn Hạo, anh chết chắc rồi!” Thành Kiên Vỹ bước đến bên cạnh Ẩn Hạo, vừa vặn kẹp bọn họ giữa mình cùng Lãnh Mạn Nguyên.

Hắn ta bóp cò, khi mọi người thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng đã hết đạn thì Kiên Vỹ lại lôi ra một khẩu súng, nhắm đúng vào ngực Ẩn Hạo...

“Vũ! Cậu định giết tôi thật sao?” Mặt Ẩn Hạo có vết trầy, tóc cũng rối tung, trải qua một trận ẩu đả, lại thêm cả vết thương trên người làm anh mất rất nhiều sức!

“Anh đừng tưởng anh cứu mạng tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh tội phản bội, những kẻ phản bội tôi đều phải chết!”

“Ẩn Hạo!” Trong lúc hoảng loạn, có người đẩy Ẩn Hạo, anh nghiêng người tránh thoát, mà thím Liễu vừa mới đẩy anh lại vừa vặn nhắm ngay nòng súng, một viên đạn chuẩn xác găm vào ngực, máu tươi liền ào ạt chảy xuống ngay sau đó...

“Thím Liễu...”

Nhã Lan chứng kiến cảnh này mặt mày tái mét, cả người run lẩy bẩy như chiếc lá đang rơi rụng...

“Đồ đáng chết, mày đi chết đi!” Ẩn Hạo điên cuồng nhấc chân đạp bay khẩu súng trong tay hắn rồi xông vào đánh nhau. Lãnh Mạn Nguyên cùng những người khác suy xét đến vấn đề an toàn nên không hề nổ súng, tất cả bao vây lấy Thành Kiên Vỹ, thành công chế trụ được hắn ta.

...

Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, một nhóm người sốt sắng đứng chờ ngoài cửa, Ẩn Hạo cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt, trên tay anh đeo băng gạc, miệng vết thương có máu rỉ ra.

Dư Thiện Trình ngồi bên cạnh anh, đôi mày nhíu chặt, lộ ra vẻ ngưng trọng.

Nhã Lan cùng Lãnh Mạn Nguyên ở đối diện, Lãnh Mạn Nguyên gắt gao ôm cô vào lòng, như đang nâng niu một món trân bảo vừa mới tìm lại được sau khi mất đi, thường xuyên nhìn về phía phòng phẫu thuật, mong đợi có thể trông thấy bóng dáng thím Liễu.

Ngực thím Liễu trúng đạn, vô cùng nguy hiểm, mà ngay cả người có vai vế trong giới ngoại khoa như Uy Vỹ Thiên cũng phải nhíu mày.

Ẩn Hạo tràn ngập tự trách cùng tình cảm phức tạp, anh chống tay lên đầu, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải.

“Hạo, đều tại chú không tốt, không chăm sóc cháu được chu đáo, mới khiến cho cháu phải lưu lạc ở bên ngoài. Tất cả đều là lỗi của chú, cháu đừng trách mẹ mình, cô ấy cũng là người bị hại mà thôi.” Dư Thiện Trình hổ thẹn giãi bày sự áy náy, năm đó nếu ông ta cùng mẹ thằng bé không tùy ý như vậy, thì Ẩn Hạo cũng không bị đưa đi cho người khác.

Ẩn Hạo vuốt mặt rồi trở lại trạng thái ban đầu, anh không nhìn Dư Thiện Trình, dường như cũng chẳng còn để ý chuyện năm đó giống như ngày xưa nữa.

“Hạo, chú xin cháu.” Dư Thiện Trình cảm thấy áy náy khôn siết với lỗi lầm mà mình phạm phải, chân thành cầu khẩn anh.

“Đừng nói nữa, tất cả đợi đến khi bà ấy tỉnh lại rồi tính sau.” Giọng điệu Ẩn Hạo không còn gay gắt gắt như trước, khi nhắc đến thím Liễu còn ân ẩn hiện lên chút dịu dàng.

“Ra rồi!” Ngay khi đèn vừa tắt thì băng ca của thím Liễu được đẩy ra ngoài.

“Vũ! Thế nào rồi?” Dư Thiện Trình trông nom thím Liễu, ba người còn lại vây xung quanh. Uy Vỹ Thiên mặc áo blouse trắng, hắn cởi bỏ khẩu trang, thở hắt ra. “May mà không bắn trúng tim, lệch nửa cm, cho nên mới có thể cứu được bà ấy, giờ không sao rồi, nằm ở ICU quan sát thêm ba ngày là có thể chuyển về phòng bệnh thường được.”

Quá tốt rồi, tâm trạng của Nhã Lan cuối cùng cũng thả lỏng, Ẩn Hạo vội vàng xoay người rời đi.

“Hạo, anh đi đâu?” Nhã Lan kinh ngạc.

“Về nhà.” Hắn trả lời qua quít.

“Thế nhưng thím Liễu…”

“Bà ấy tỉnh lại cũng cần phải ăn một chút gì đó, tôi về nhà nấu nồi canh...”

Tốt quá rồi, cuối cùng cũng bằng lòng thừa nhận thím Liễu, trong lòng Nhã Lan cảm thấy vui mừng thay thím Liễu. “Anh đừng đi, để tôi đi!” Đáng tiếc là Ẩn Hạo sớm đã rời khởi bệnh viện, không nghe thấy tiếng của cô.

“Kệ đi, sau này chuyện chăm nom cũng là việc của cậu ta, chúng ta về đi!” Lãnh Mạn Nguyên bá đạo ôm lấy Nhã Lan, đi ra ngoài.

“Cũng được, như vậy có thể làm tăng thêm tình cảm giữa bọn họ.” Nhã Lan gật đầu, đi theo Lãnh Mạn Nguyên lên xe.

Lãnh Mạn Nguyên như không thể đợi được nữa, giơ tay vói vào trong áo cô.

“Ấy, ở đây có người.” Nhã Lan ngại ngùng nhìn Đại Hưng lái xe phía trước.

Lãnh Mạn Nguyên nhấn công tắc, một lớp kính tối màu được hạ xuống, ngăn cách đằng trước với đằng sau.

“Giờ chúng mình có làm gì thì phía trước cũng không nhìn thấy được nữa rồi” Anh cởi quần áo trên người ra.

“Anh… anh muốn làm gì?” Nhã Lan đỏ mặt, dường như đã hiểu ý của anh.

“Anh muốn em.” Anh khe khẽ thủ thỉ bên tai cô, sau đó hôn lên vành tai mềm mại.

“Đừng… về nhà rồi..”

“Không đợi được nữa.”

Váy trên người Nhã Lan sột soạt rớt xuống, Lãnh Mạn Nguyên giống như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày, để lại từng vệt từng vệt đỏ trên người cô.

“Đừng, chúng ta…Á!” Lãnh Mạn Nguyên đã sớm vùi đầu vào ngực cô đẩy đưa kích thích, tay vươn ra sờ soạng quần lót Nhã Lan.

“Không…” Âm thanh của cô cao vút nhẹ bẫng, khước từ biến thành mời gọi. Sự quấy nhiễu của anh làm máu nóng của cô sôi trào, khoái cảm vọt tới, cô khẩn thiết khát khao.

“Ngoan, ngồi lên.” Lãnh Mạn Nguyên đỡ cô ngồi trên đùi, kéo quần cô xuống, ôm lấy eo cô rồi chuẩn xác tiến vào.

“Nguyên…” Giọng điệu cô chênh vênh bất ổn, thân thể mềm mại dẻo dai gắt gao dán lấy thân thể anh, cảm nhận cơn khoái cảm trước nay chưa hề có do vận động đặc biệt mang lại.

“Cưng à!” Môi anh chạm vào khóe môi cô, bàn tay đặt bên eo nâng khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của cô lên. “Anh yêu em.”

“A…” Anh nghịch ngợm đẩy đưa thân thể cô, cô chỉ có thể phối hợp mà rên khẽ. Môi của anh rất mềm, động tác của anh rất dịu dàng, Nhã Lan không tự chủ quàng lên cổ anh, chủ động dán thân thể mình lên người anh.

Thân thể chấn động, cô cùng anh đồng thời ngã xuống, Lãnh Mạn Nguyên nhấn công tắc hạ ghế dựa, giờ cô đang ngồi lên trên người anh.

“Này…” Cô không biết như thế nào cho phải.

“Lần này phải dựa vào em rồi, bé cưng.” Tuy vội vã nhưng anh vẫn ung dung nhìn cô.

“Em… không biết.” Cô hơi thấy xấu hổ.

“Nghe lời nào, tiểu yêu tinh quấn người” Hai tay nâng lấy eo cô, vận động theo tiết tấu.

“A a Nguyên…” Cô không chịu nổi khoái cảm kéo đến từng đợt, ngã nhào trên người anh.

“Bé cưng có thích không?” Anh hỏi, cô chỉ có thể thẹn thùng gật đầu.

Ha ha ha, a, đến đây nào, bé cưng

Một đợt đưa đẩy mãnh liệt hơn trước bắt đầu, Lãnh Mạn Nguyên biến bị động thành chủ động, xoay người đè cô xuống.

“A..a…Nguyên, em muốn…”

Xe vẫn đang đi về phía trước, cảnh tượng nhạy cảm bên trong đang kịch liệt diễn ra…

“Tại anh hết.” Nhã Lan sửa sang lại quần áo, xoa lên vệt đỏ kéo dài từ cổ đến ngực, ngượng ngùng trách móc.

Hai giờ trên xe, thật sự bị anh ấy quấn lấy hai tiếng đồng hồ, giờ cả người cô vô cùng ê ẩm. Nhưng Lãnh Mạn Nguyên đang ôm cô từ phía sau lại điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục sờ soạng, muốn khơi dậy một đợt kích thích mới.

“Đừng, sắp về đến nhà rồi.” Cô đỏ mặt, trông như thế này còn đang không biết vào nhà kiểu gì đầy.

“OK” Lãnh Mạn Nguyên nghe lời buông cô ra, còn bổ sung thêm một câu khiến mặt cô càng đỏ “Đợi mình về nhà rồi lại tiếp tục!”

“Anh… quỷ háo sắc.. ưm…” Còn chưa kịp nói xong thì đã bị hôn tới tấp, lần này suýt nữa làm cô không thở được.

“Anh chính là quỷ háo sắc, con quỷ háo sắc của một mình em!” Anh chưa đã nghiền liếm liếm đầu lưỡi, dẫn đầu xuống xe, đuổi Đại Hưng đi.

“Bà chủ, cậu chủ đang ngủ ở trên gác.” Người giúp việc đón hai người vào cửa, nói.

“Ài, em nhớ con chết đi được.” Nhã Lan vội vàng chạy lên gác, nhìn thấy đứa nhỏ đang ngủ yên trên giường, nước mắt cũng chảy ra. May mà có Du Tư Phùng đưa nó trở về bình an. Nhã Lan không ngừng hôn bé con, nghĩ đến chuyện chậm chút nữa thôi là đã không được nhìn thấy nó mà sợ hãi.

“Khốn nạn, vừa đến đã cướp vợ của ta, hừ!” Lãnh Mạn Nguyên giơ nắm đấm với đứa trẻ đang ngủ say, bất mãn nói. Một lát sau, anh lại ôm lấy Nhã Lan, “Bà xã, anh còn muốn nữa!”

“Đừng, người người đều…A!” Tiếng rên rỉ lần thứ hai cất lên từ trong phòng.

Buổi sáng, Lãnh Mạn Nguyên nhận một cuộc điện thoại liền vội vàng rời đi, Nhã Lan chỉ nghe đến cái gì mà “Chạy rồi”, “Nhất định phải làm tốt công tác bảo vệ” vv… Ai chạy rồi? Cô rất ít khi hỏi han đến việc của bọn họ, đương nhiên không biết gì hết.

Ôm tự Nguyên bé nhỏ, cô vừa trò chuyện cùng đứa nhỏ, vừa đi xuống nhà.

“Bà chủ, điện thoại của bà.” Người giúp việc mang điện thoại đến.

“Của tôi?” Nhã Lan đang suy đoán rằng ai là người gọi đến, thì bên kia đã truyền đến âm thanh của một người phụ nữ. “Cô Quắc, vẫn khỏe chứ.”

“Cô là?” Giọng nói này có hơi quen tai, Nhã Lan nhất thời nhớ không ra là ai.

“Dư Hồng Mai, mẹ của Nguyên.” Âm thanh bên kia điện thoại tương đối dịu dàng, khác xa với Dư Hồng Mai ngày trước.

“A, bác…mẹ.” Nhất thời cô không biết xưng hô như thế nào mới tốt, “Mẹ cứ gọi con là Nhã Lan đi.”

“Ồ, Nhã Lan.” Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, hoàn toàn khác với kiêu ngạo của trước đây. “Nghe nói con sinh cháu rồi phải không?”

“Vâng, là một bé trai, tên là tự Nguyên.” Nhã Lan vừa nhắc tới con là trên mặt lại hiện lên nụ cười, đứa bé trong ngực dường như biết mọi người đang nhắc đến mình nên liền bi bô nói gì đó.

“Ôi, giọng lớn ghê, giống ai thế.” Dư Hồng Mai nghe thấy đứa trẻ lên tiếng cũng phấn khởi.

“Giống Nguyên.” Nhã Lan hạnh phúc trả lời

“Nhất định đáng yêu lắm đây, lúc Nguyên còn bé cũng rất đáng yêu.” Tâm trạng của Dư Hồng Mai hơi trùng xuống. “Mẹ mua cho đứa nhỏ mấy bộ quần áo, cũng không biết có vừa hay không, chắc cũng sắp đưa qua rồi đấy.” Bà như còn muốn nói điều gì, cuối cùng lại dằn xuống.

“Con cảm ơn mẹ, mẹ sống có tốt không? Mẹ trở về đi, thằng bé cũng nhớ bà nội lắm.” Nhã Lan biết bà muốn gặp cháu trai, chủ động mời.

“Mẹ...có thể trở về thăm các con sao?” Bà nghe thấy lời mời của Nhã Lan, dường như vô cùng vui mừng, cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên rồi, mẹ là mẹ của Nguyên, cũng là bà nội của thằng bé, tất nhiên bọn con rất chào đón mẹ trở về rồi.” Nhã Lan nhiệt tình trả lời.

“Tốt quá, mẹ nhất định sẽ mau mau trở về.” Dư Hồng Mai ở đầu dây bên kia sung sướng tựa như đứa trẻ.

“Mong mẹ sớm ngày trở về!” Nhã Lan bày tỏ chân thành.

Hôm nay đã định trước là một ngày không yên ổn, vừa mới ngắt điện thoại của Dư Hồng Mai, thì Nghê Tiên Như lại đến. Cô ta vênh váo ngồi trên sofa, coi thường Nhã Lan.

“Làm tu hú chiếm tổ có vui không?” Cô ta vừa mở miệng đã nồng nặc mùi thuốc súng, bộ dạng muốn gây sự, hoàn toàn không để Nhã Lan vào mắt.

“Tôi không hiểu cô có ý gì.” Cô vì tôn trọng Lãnh Mạn Nguyên nên mới cho cô ta vào nhà, nhưng Nhã Lan cũng không quen nhìn cái điệu bộ hung hăng kia, liền lạnh lùng trả lời.

Truyện Chữ Hay