Sau khi vận dụng hết EQ của mình, cuối cùng Giang Văn cũng tìm ra một cách giải thích hợp lý để xoa dịu cơn giận của sếp mình:
- Sếp, em thấy là phu nhân sợ sếp bận rộn quá nên mấy chuyện nhỏ này mới tìm tới em.
Chứ chuyện quan trọng phu nhân chắc chắn sẽ tìm sếp.
Chu Hứa Văn đâu phải đứa trẻ lên ba, anh đâu dễ bị mấy lời ngon ngọt này dụ dỗ, đang chuẩn bị nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Gianh Văn lúc đầu còn tưởng chuông điện thoại của mình nhưng lúc nhìn lại thì không phải.
Mà cả phòng họp này ngoài anh ta với Chu Hứa Văn ra thì không còn ai khác nên kẻ tình nghi chỉ có một, đây là chuông điện thoại của sếp anh ta.
Quả nhiên, Chu Hứa Văn vươn tay với lấy chiếc điện thoại được vứt ở một góc trên bàn, đôi mắt liếc qua dãy số được hiện lên, trong nháy mắt gương mặt chuyển từ cau có sang vui vẻ, giống như biến thành một người khác vậy.
Chu Hứa Văn không nhanh không chậm bắt máy:
- Tìm tôi có chuyện gì sao?
Giang Văn ngồi bên này nhìn thấy sếp mình như vậy, không nhịn được mà "chậc" thành tiếng, cũng may là tiếng bé nên Chu Hứa Văn không phát hiện ra nếu không là anh ta toi đời rồi.
Sếp quả nhiên là nghiện rồi còn ngại, cái người gọi tới lúc này chín mươi chín phần trăm là phu nhân nhà bọn họ.Mắt sếp tươi như hoa không cần tưới thế này mà giọng điệu nói chuyện còn ra vẻ ta đây bận rộn, lạnh nhạt các kiểu, bảo sao phu nhân không muốn tìm sếp nhờ vả.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ thầm kín của Giang Văn thôi, anh ta nào có gan để góp ý, ngoan ngoãn ngồi một góc xem sếp biểu diễn người chồng nhiều tiền lạnh lùng.
Tô Anh Thư ở đâu dây bên này thấy giọng nói của Chu Hứa Văn có vẻ không mấy vui vẻ liền nghĩ tới lúc nãy Giang Văn có kêu bọn họ vừa họp xong, trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi là bản thân lại làm phiền anh vào lúc này, cô vội nói:
- Cũng không có gì, nếu anh đang bận thì tôi cúp máy trước đây.
- Khoan đã...
Lời còn chưa kịp nói hết thì từ điện thoại truyền tới một loạt tiếng "tút, tút, tút,..."
Chu Hứa Văn sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại, cô vợ nhỏ này của hắn từ khi nào gan to đến vậy, cúp máy chồng không quá ba giây luôn.
Mẹ nó, Giang Văn cấu hai bàn tay vào đùi, ngăm cho bản thân không cười thành tiếng.
Sếp ơi là sếp, hay ra vẻ quá à, đã muốn người ta gọi tìm mình rồi mà lúc người ta tìm còn cứ thái độ.
- Giang Văn!
- Dạ?!
Giang Văn bị tiếng gọi lạnh lùng của Chu Hứa Văn làm cho giật mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Chu Hứa Văn liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi:
- Cô ấy làm như vậy là thế nào? Tôi có nói là tôi bận sao?
Đúng rồi, sếp có nói là sếp bận đâu nhưng thái độ của sếp khi nói chuyện không khác nào "cô tìm tôi làm gì, bộ cô nghĩ tôi rảnh lắm hả?".
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng với cương vị là một bề tôi trung thành, hết mực phục vụ ông chủ, Giang Văn nhanh chóng nảy ra sáng kiến vĩ đại:
- Chi bằng sếp gọi lại hỏi xem, phu nhân chủ động gọi điện như vậy chắc chắn là có chuyện lớn cần sếp giúp.
Chu Hứa Văn nhướng mày, suy nghĩ một lúc rồi đứng phắt dậy, một tay cầm điện thoại bấm gọi, tay kia cầm chiếc áo vest đang vắt trên ghế lên:
- Hủy bỏ lịch trình chiều này, không có việc gì quan trọng thì cậu đừng tìm tôi, tự mình giải quyết đi.
- Sếp ơi, khoan đã sếp,...!em...
Giang Văn cố gắng cứu vãn tình hình nhưng không kịp nữa rồi, sếp anh ta chân dài mà còn thích bước nhanh nên mới có một lúc đã biến mất khỏi tầm mắt anh ta.
Lúc này trong phòng họp lạnh lẽo chỉ còn lại Giang Văn và đống tài liệu cần giải quyết, anh ta ngồi nhìn đống giấy tờ ấy, gương mặt ngơ ngác không sao tả nổi, rõ ràng là có ý tốt muốn phu nhân với sếp xích lại gần nhau mà sao anh ta lại là người chịu thiệt nhất trong chuyện này?
Chu Hứa Văn quả nhiên là chân dài hơn người, lúc Tô Anh Thư bắt máy thì anh đã đứng trước cửa thang máy, vì đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc nên anh cũng chẳng cần chờ đợi, cứ thế mà bước vào bên trong thôi.
Thang máy di chuyển dần xuống dưới, kèm theo đó là giọng nói đầy nghi hoặc của Tô Anh Thư vang lên:
- Sao vậy?
Rút kinh nghiệm từ bài học vừa nãy bị cô cúp máy giữa chừng, Chu Hứa Văn lần này đã thông minh hơn nhiều, tuy trong giọng nói vẫn mang theo sự lạnh lùng nhưng không còn khó chịu như vừa rồi, anh nói:
- Cần tôi giúp gì sao? Vừa đúng lúc tôi phải ra tiện qua giúp cô luôn.
Tô Anh Thư nghe xong liền cảm thấy ù à ù ờ, mặc dù không hiểu ý của anh lắm nhưng vẫn thành thật nói:
- Hình như thuốc mà Đỗ Mỹ Kiều cho cha tôi uống có vấn đề, tôi đang mang tới bệnh viện kiểm tra, nếu rảnh anh qua đây luôn với tôi cũng được.
- Ồ, vậy để tôi qua.
- Vậy tôi đợi anh ở cổng bệnh viện.
- Được, đi đường cẩn thận.
Chu Hứa Văn vừa cúp máy thì "tinh!" một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh sải bước nhanh qua đại sảnh đi tới cửa lớn, bảo vệ lúc này đã chuẩn bị sẵn xe, thấy Chu Hứa Văn đi tới liền cung kính đưa chìa khóa xe cho anh.
Vừa ngồi vào bên trong xe Chu Hứa Văn đã đạp ga, chiếc xe lao nhanh đi.
Mặc dù anh không quan tâm lắm là số thuốc kia bị làm sao nhưng Tô Anh Thư đã có lòng gọi anh tới đi kiểm tra cùng thì anh cũng không nhẫn tâm để cô đợi lâu..