Chương : Khoảng cách lớn cỡ nào?.
Những lời này của Tần Mộ Tân trực tiếp chọc tức Tô Phương Dung, tính tình Tô Phương Dung vốn dễ bị kích động liền lập tức nổi giận.
“Nhã Thanh đến nhà chúng ta chơi chỉ có vài lần, nhưng chỉ vì mẹ thích thích cô ấy, mà con phải nói ra những lời khó nghe và quá đáng như vậy sao.”
“Con có biết khoảng cách giữa mình và người ta lớn đến như thế nào không?” Tô Phương Dung cũng bị tính cách bốc đồng và cách ăn nói không chút kiêng dè kia của Tần Mộ Tân làm cho phát bực.
“Vậy thì mẹ vẫn nên ở lại mà chơi vui vẻ với con gái nuôi của mẹ đi, còn con gái ruột đây sẽ không khiến mẹ gặp thêm phiền phức nữa.” Tần Mộ Tân cầm lấy bản thảo rồi lập tức bước ra khỏi phòng.
Khó khăn lắm mới có thời gian đi về thăm nhà một chuyến, cuối cùng lại thành ra to tiếng thế này.
Vừa xoay người thì lại bắt gặp Trần Nhã Thanh vẫn đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, cô ta còn mỉm cười nhìn cô khiến Tần Mộ Tân càng thêm phần chán ghét.
“Ở lại mà chăm sóc mẹ nuôi cô thật tốt.” Tần Mộ Tân cứ thế mà vứt lại một câu nói lửng lơ làm cho Trần Nhã Thanh chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Sau đó Tần Mộ Tân liền đá tung cửa nhà, dọa cho Trần Nhã Thanh giật mình một phen, cô ta không ngờ rằng Mộ Tân lại là một cô gái có tính khí mạnh mẽ đến vậy.
Tô Phương Dung ở phía sau, khi nghe thấy những gì Tần Mộ Tân nói với Trần Nhã Thanh, cô thậm chí còn không biết phải nói gì, chỉ vừa thấy vừa tức vừa buồn cười. Đôi khi, cô thực sự không có cách gì để trị đứa con gái này.
Nhìn thấy Trần Nhã Thanh sững sờ, Tô Phương Dung cảm thấy có chút áy náy.
“Khiến cho cháu phải chê cười rồi.” Tô Phương Dung ngượng ngùng cười nói.
“Tần Mộ Tân rất đáng yêu.” Trần Nhã Thanh cũng nhã nhặn đáp lời. Tính cách của Tần Mộ Tân hoàn toàn trái ngược với cô. Tất cả những gì Tần Mộ Tân làm vừa rồi có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ nghĩ tới chứ đừng nói là dám làm.
Khi Tô Phương Dung thấy Trần Nhã Thanh nói những lời này, cũng biết rằng cô ta đối với Tần Mộ Tân không phải là muốn tuyệt giao, cũng không hề ghét bỏ. Trần Nhã Thanh có thể độ lượng như vậy, Tô Phương Dung càng nghĩ càng cảm thấy đây đúng là một cô gái tốt.
“Tối nay ở lại nhà cô ăn cơm nhé, hôm nay Cư Hàn Lâm cũng sẽ về ăn tối.” Tô Phương Dung nói với Trần Nhã Thanh.
Trần Nhã Thanh vừa nghe thấy tin Cư Hàn Lâm hôm nay sẽ về liền đỏ mặt và lập tức đồng ý.
Tần Mộ Tân hậm hực đi ra khỏi nhà.
Nhưng sau khi chạy ra bên ngoài, cô lại cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng đây là nhà riêng của cô, nhưng Trần Nhã Thanh vẫn mặt dày ở lại đó, nói chuyện và cười nói với mẹ của cô một cách vô cùng hòa hợp. Còn Tần Mộ Tân cô thì còn chưa ở nhà được nổi hai mươi phút đã cãi nhau với mẹ một trận to đến mức phải bỏ nhà ra đi.
Đôi khi Tần Mộ Tân cũng không thể nói ra được lý do tại sao cô lại không thích Trần Nghiên Hy.
Rõ ràng lần trước lúc ở nhà của anh Cư Hàn Lâm, thái độ của cô đối với mối hôn sự mà mẹ sắp đặt này là vô cùng phản đối. Có lẽ là bởi bản thân cô mong muốn anh trai có thể tự tìm được hạnh phúc của chính mình một cách chân thành, chứ không phải là sống nửa đời sau của mình một cách tạm bợ và qua quýt với một người con gái như vậy.
Tần Mộ Tân không quá kỳ vọng vào bản thân có thể tìm được một ai đó hoàn hảo, nhưng cô luôn cảm thấy rằng người như Cư Hàn Lâm nên ở bên một người thật tốt.
Và Trần Nhã Thanh này chắc chắn không phải là người phù hợp với tiêu chuẩn trong suy nghĩ của cô. Một người lúc nào cũng chỉ biết ngẩn ra đó, nói gì cũng nghe như vậy thì một chút cũng không phù hợp.
Ngoài ra, một điều khiến Tần Mộ Tân không thích chính là Trần Nhã Thanh lại không phải là một người giả tạo và hay đạo đức giả, sự ngoan ngoãn và nghe lời của cô ta đều là xuất phát từ bên trong tiềm thức con người cô ta.
Điều này hoàn toàn khác với Tần Mộ Tân, và cũng là điều mà cô không thể làm được.
Còn Cư Hàn Lâm lần trước đã bày tỏ rằng mình không thích Trần Nhã Thanh, nhưng Trần Nhã Thanh vẫn đến nhà để tiếp tục lấy lòng mẹ cô, chắc hẳn là cô ta đang cố gắng thông qua chiêu này để dành lấy được mối hôn sự này.
Nghĩ đến đây, Tần Mộ Tân cảm thấy vô cùng buồn nôn. Cô chưa bao giờ cảm thấy cuộc hôn nhân giữa các tập đoàn lớn có ý nghĩa. Cô là một người sống sờ sờ, nên sống cuộc sống dám yêu dám hận, Tần Mộ Tân cô thà chết còn hơn phải làm vật hi sinh.
Tất cả sự ngoan ngoãn của Trần Nhã Thanh trong mắt cô đều chẳng khác gì một xác sống biết đi.
Tần Mộ Tân không biết đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền mở điện thoại gọi cho Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm rất ngạc nhiên khi thấy cuộc điện thoại của Tần Mộ Tân. Cô em gái của anh tính cách hết sức bốc đồng lại tùy hứng, mặc dù tình cảm giữa cả hai vẫn luôn rất tốt nhưng bình thường lại không liên lạc nhiều. Cư Hàn Lâm cảm thấy rằng Tần Mộ Tân là người không có việc thì không lên điện Tam Bảo. Vì thế khi nhìn thấy tên cô hiển thị trên màn hình liền bất giác lạnh cả sống lưng.
“Anh ơi, hôm nay anh về nhà ăn cơm sao?” Vừa trả lời điện thoại đã nghe thấy Tần Mộ Tân vội vàng hỏi ở bên phía bên kia đầu dây. Cư Hàn Lâm không hiểu sao cô lại hỏi anh cái này, lại càng không đoán ra được cô em gái nghịch ngợm này lại đang mưu tính điều gì.
“Ừ.” Cư Hàn Lâm trả lời.
“Anh ngàn vạn lần đừng có về. Em hôm nay trở về nhà đã nhìn thấy Trần Nhã Thanh đang ở nhà rồi.” Tần Mộ Tân lập tức nhỏ giọng báo cáo.
Cư Hàn Lâm khẽ cau mày.
“Em đã thay anh phân tích trước một chút, em nghĩ mẹ sẽ giữ cô ta ở lại ăn tối.” Tần Mộ Tân tinh quái nói, sau đó nói thêm: “Không cần cám ơn em.” Sau đó lập tức cúp điện thoại.
Cư Hàn Lâm không ngờ Trần Nhã Thanh đã biến mất khỏi công ty được nửa ngày hóa ra sau đó lại chạy vào nhà anh, thật sự không biết phải nói gì mới phải đây.
Cư Hàn Lâm còn cố ý không bảo với mẹ sẽ không về ăn cơm nữa mà để đến lúc cận giờ mới nói, để Trần Nhã Thanh, một người không biết trời cao đất dày kia phí công đợi một nữa, để cô ta lần sau không có gan làm mấy chuyện như thế này nữa.
Lần trước phản ứng của mẹ thật sự khiến Cư Hàn Lâm quá đỗi bất ngờ. Một cô gái ngoan ngoãn như Trần Nhã Thanh hẳn rất được lòng người lớn trong nhà, nếu như mẹ thực sự bị cô ta làm cho mê hoặc thì bản thân anh chắc chắn sẽ là lành ít dữ nhiều.
Còn chưa đến giờ ăn trưa thì Cư Hàn Lâm đã đi ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị về nhà.
“Bây giờ anh định đi sao?” Lâm Dịch Tuấn không thể tin được, trước đây Cư Hàn Lâm luôn là một người tham công tiếc việc, vậy mà bây giờ anh lại chủ động đi muộn về sớm sao.
Cư Hàn Lâm không trả lời nên đi thẳng. Lâm Dịch Tuấn cảm thấy mình có chút khổ sở, từ khi hai người họ yêu nhau, khối lượng công việc của anh cũng đột nhiên trở nên nhiều hơn.
Còn Lạc Cẩn Thi thì ở nhà không biết làm gì nên nằm xem phim truyền hình.
Hôm nay cô không còn sốt nữa, nằm trên sô pha rất thoải mái.
Chợt nghe thấy tiếng ai đó vặn chìa khóa, Lạc Cẩn Thi hơi bất ngờ, không biết là ai, cũng không dám tin là Cư Hàn Lâm đã quay lại.
Khi nhìn thấy Cư Hàn Lâm đứng ở cửa, Lạc Cẩn Thi lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy chân trần và ôm chầm lấy Cư Hàn Lâm. Cư Hàn Lâm cau mày khi nhìn thấy đôi chân trần của Lạc Cẩn Thi.
Anh không nói, chỉ cúi đầu đi dép cho cô lần nữa.
Lạc Cẩn Thi xấu hổ lè lưỡi.
“Không phải anh nói hôm nay về nhà mình ăn cơm sao?” Vốn dĩ hôm nay là ngày cố định Cư Hàn Lâm sẽ về để gặp mẹ, còn nhắn tin nói buổi tối sẽ không về vớiLạc Cẩn Thi nhắn tin.
Vì vậy Lạc Cẩn Thi sống rất tự do thoải mái khi ở nhà.
“Anh không có ở đây, em cứ như thế này à?” Cư Hàn Lâm nhướn mày hỏi.
Lạc Cẩn Thi cười đầy hối lỗi đáp: “Em bây giờ đã không bệnh nữa rồi.”
“Đây không phải là một cái cớ.”
“Bao giờ đến Tết Nguyên Đán thì về nhà với anh.” Cư Hàn Lâm nói những lời này mà không chút suy nghĩ.
Đây đã là lần không biết thứ bao nhiêu Cư Hàn Lâm nói với cô chuyện muốn hai người cùng về gặp người nhà.
Trên thực tế, họ yêu nhau chưa được bao lâu, Lạc Cẩn Thi cũng lo lắng không biết có quá nhanh không, nhưng khi nghĩ đến sự tồn tại của Trần Nhã Thanh, cô lập tức cảm thấy khủng hoảng, vì vậy cô lại càng nghiêm túc gật đầu.
Còn ở bên kia, Tô Phương Dung và Trần Nhã Thanh đang đợi Cư Hàn Lâm trở về nhà, cũng hết sức bận rộn.
Sau khi nghe tin Cư Hàn Lâm thích ăn món gà rang, Trần Nhã Thanh đã lên kế hoạch học hỏi đầu bếp nhà họ Tần.
Nhiều thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Cư Hàn Lâm, người đáng lẽ đến trong bữa ăn, lại mãi vẫn chưa đến. Khi Tần Lệ Phong về nhà và nhìn thấy Trần Nhã Thanh đã ở đó, lại còn đang hết sức hòa hợp với vợ mình, anh không khỏi đổ mồ hôi khi nghĩ cho Cư Hàn Lâm.
Tôi không biết tại sao, đôi khi Tô Phương Dung bị đặc biệt cố chấp về một số chuyện, chẳng hạn như hiện tại là việc để cho Trần Nhã Thanh kết hôn với Cư Hàn Lâm.
“Mẹ, bạn gái của con bị ốm rồi.”
Đợi khoảng nửa giờ, nhiều món đã nguội, Tô Phương Dung vội vàng gọi điện cho Cư Hàn Lâm. Vào lúc này, việc để Trần Nhã Thanh chờ cùng mình là điều thực sự quá đáng.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Cư Hàn Lâm trực tiếp nói thẳng về bệnh tình của bạn gái, tỏ rõ ý rằng vì chăm sóc bạn gái nên tối nay sẽ không về ăn cơm nữa.
Tô Phương Dung đang sử dụng loa ngoài, vốn dĩ cô nghĩ rằng Trần Nhã Thanh sẽ sớm nghe được tin Cư Hàn Lâm chuẩn bị đến đây, vì vậy cô mới mở loa ngoài.
Nhưng bây giờ anh ấy nói thẳng rằng anh ấy đã có bạn gái, Tô Phương Dung còn chưa kịp nói gì thì Cư Hàn Lâm đã cúp điện thoại.
Tô Phương Dung cũng biết tính khí của Cư Hàn Lâm, một khi đã quyết định thì mười con bò cũng không kéo lại được.
Mặc dù Trần Nhã Thanh đã biết bạn gái của Cư Hàn Lâm từ lâu nhưng sắc mặt của cô ấy vẫn tái đi khi nghe điều đó.
Tô Phương Dung cũng rất hoảng sợ, không biết nên nói gì để an ủi Trần Nhã Thanh.
Ngược lại, Tần Lệ Phong ở bên cạnh lại cảm thấy Cư Hàn Lâm thật sự rất có khí phách, trong lòng vô cùng tán thưởng.
Điện thoại bị đập vào tường rồi rơi xuống, màn hình bị vỡ tan tành.
Lâm Dịch Tuấn vừa tới, định đưa tài liệu, nhưng nhìn thấy Cư Hàn Lâm đứng cạnh bàn làm việc với vẻ mặt rất xấu, còn dưới chân Lâm Dịch Tuấn là một chiếc điện thoại di động đã hỏng nát bét.
Lâm Dịch Tuấn liếc thấy bàn làm việc của Lạc Cẩn Thi trống rỗng, đại loại cũng biết Cư Hàn Lâm vì cái gì mà tức giận. Nhưng Lâm Dịch Tuấn vẫn không nói nhiều, chỉ là không biết tại sao anh lại tức giận đến mức đập vỡ chiếc điện thoại di động quan trọng như vậy.
Lâm Dịch Tuấn khom người cầm điện thoại định mở, nhưng phát hiện điện thoại đã hỏng, không có cách nào dùng được. Lâm Dịch Tuấn có chút không nói nên lời:
“Tôi giúp anh sửa.”
Cư Hàn Lâm không trả lời, anh chỉ đứng đó, Lâm Dịch Tuấn đã quen biết anh nhiều năm, hiểu rõ tính cách của Cư Hàn Lâm là như thế nào.
Lâm Dịch Tuấn cầm điện thoại di động đến cửa hàng sửa chữa, anh biết chiếc điện thoại di động này quan trọng như thế nào, trong đó có rất nhiều tài liệu, đối tác quan trọng cũng cần gọi điện thoại này, vậy mà Cư Hàn Lâm lại vì Lạc Cẩn Thi mà đánh mất lý trí.
Lâm Dịch Tuấn khó có thể tưởng tượng được Cư Hàn Lâm cũng có lúc mất bình tĩnh, vì những chuyện như vậy mà đập nát điện thoại di động của mình thành đống hỗn độn. Lâm Dịch Tuấn không khỏi thở dài, tuy rằng không biết hai người có chuyện gì, nhưng vẫn hy vọng hai người có thể tốt đẹp.
Đỗ Tương Dao nhận được tin nhắn của Lạc Cẩn Thi nói rằng cô ấy không khỏe, thì không biết có nên nói với Cư Hàn Lâm hay không. Nhưng cô nghĩ rằng Lạc Cẩn Thi đã gửi tin nhắn cho mình, không thể không nói cho Cư Hàn Lâm biết, vì vậy cô ấy quyết định nhắm mắt bỏ qua.
Mặc dù cô có thể quan tâm đến Lạc Cẩn Thi, nhưng cô cũng không nên quá tọc mạch về một số chuyện quá mức.