Chương : Để cho bọn họ làm hòa..
“Có ạ.” Cô trả lời thận trọng.
“Bây giờ, gọi điện thoại cho Lạc Cẩn Thi.” Cư Hàn Lâm tiếp tục nói, dù Đỗ Tương Dao rất khó hiểu nhưng cũng vẫn làm theo lời Cư Hàn Lâm. Nhưng lại không gọi được cho Lạc Cẩn Thi.
Đỗ Tương Dao rất lo lắng, sắc mặt của Cư Hàn Lâm thực sự rất tệ, mà Lạc Cẩn Thi lại không nghe điện thoại, sắc mặt càng ngày càng tệ hơn.
Đỗ Tương Dao thử gọi lại lần nữa, những vẫn như cũ, trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ có âm báo máy bận từ trong điện thoại phát ra: “Bíp…Bíp…” Mỗi âm thanh đều kéo dài hơn bình thường.
Khất Vân thấy lạ, theo lý mà nói Lạc Cẩn Thi có thể sẽ không nghe điện thoại của mình, nhưng sao lại không nghe điện thoại của Đỗ Tương Dao. Chẳng lẽ lần này Lạc Cẩn Thi gặp phải chuyện gì rồi.
Lúc Cư Hàn Lâm đang cảm thấy lạ thì Đỗ Tương Dao vì nhìn thấy anh ta chau mày lại mà tưởng Cư Hàn Lâm sắp nổi giận rồi.
Dường như Cư Hàn Lâm không biết lý do tại sao mà Lạc Cẩn Thi không đến làm việc, vì vậy Đỗ Tương Dao muốn nói cho Cư Hàn Lâm biết, cô hi vọng đây là một cơ hội để đôi tình nhân này làm hòa.
“Lạc Cẩn Thi, cô ấy bị ốm, chắc là đang ngủ nghỉ ngơi chút rồi, nên mới không nghe điện thoại.” Đỗ Tương Dao giải thích,
“Cảm ơn cô, cô quay về làm việc đi.” Sắc mặt Cư Hàn Lâm thay đổi, sau đó anh ta xua tay ra hiệu cho Đỗ Tương Dao quay về chỗ làm việc.
Thì ra Lạc Cẩn Thi bị bệnh, nhưng cô lại nhắn tin báo cho Đỗ Tương Dao biết, mà không thèm nhắn tin cho mình hay là gọi điện thoại.
Tùy là trong lòng giận lắm, nhưng từ lúc Đỗ Tương Dao rời khỏi phòng làm việc không lâu thì nhìn thấy Cư Hàn Lâm đi ra, nhanh chóng rời khỏi công ty, sắc mặt vẫn không tốt.
“Giám đốc Cư hôm nay ăn phải thuốc nổ à?” Mục Đình Tương ở bên cạnh nói nhỏ.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, ở công ty đừng có ăn nó linh tinh.” Đỗ Tương Dao liếc nhìn Mục Đình Tương đầy ẩn ý.
Mục Đình Tương cũng không còn gì để nói nữa, nên lại yên lặng.
Cư Hàn Lâm lái xe rời đi, anh ta suy nghĩ một lúc, hôm qua Lạc Cẩn Thi không về, có thể bây giờ cũng không ở nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể có một nơi, chính là bạn thân của cô ấy, nhà của Cao Mạn Ngọc.
Cao Mạn Ngọc nghe tiếng điện thoại: “Xin chào, tôi là Cư Hàn Lâm.” Điều này thực sự khiến cô ngạc nhiên.
Nhưng cô cũng ngay lập tức phản ứng lại, rối cuộc có chuyện gì mà Cư Hàn Lâm lại hỏi mình.
“Tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết, địa chỉ nhà cô và mất khẩu.” Cư Hàn Lâm nghĩ với người như Cao Mạn Ngọc chắc chắn là ở một nơi cao cấp, cũng dùng đến mật khẩu.
Cao Mạn Ngọc thấy giọng điệu của Cư Hàn Lâm rất nghiêm túc, cũng biết chắc Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi xảy ra một số chuyện rồi, cũng cảm thấy nên cho bọn họ một cơ hội ở bên nhau giải quyết hiểu lầm.
“Cô ấy bị ốm, phải nhờ anh rồi, tôi đang làm việc, không thể ở bên chăm sóc cô ấy được.” Cao Mạn Ngọc cũng có chút áy náy, vì vấn đề công việc, cô chỉ có thể để Cẩn Thi ở nhà một mình, cũng không biết rốt cuộc cô ấy có chuyện gì.
Cư Hàn Lâm có thể đi chăm sóc cô ấy, bản thân cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cư Hàn Lâm nhanh chóng lái xe đến địa chỉ nhà Cao Mạn Ngọc đưa cho , anh ta thậm chí còn không đợi được thang máy xuống nên chạy bộ lên cầu thang, anh ta thực sự rất lo lắng.
Còn Lạc Cẩn Thi ở bên kia quả thực cũng đang mơ mơ màng màng, cô thực sự có thể cảm nhận được cơn sốt cao lại bốc lên, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lúc mơ màng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào để nghe cả.
Cứ ngủ mơ mơ màng màng như thế trong phòng, không biết mấy giờ rồi, thậm chí còn quên mất mình đang ở đâu.
Mà không biết bao giờ Cao Mạn Ngọc mới về nhà, cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng người về, cũng may là vì bị ốm nên không cảm thấy đói, chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Lạc Cẩn Thi lại chìm vào giấc ngủ.
Cư Hàn Lâm nhập mật mã, anh ta vừa đi đến hiệu thuốc gần nhất mui thuốc hạ sốt.
Anh ta đi thật nhanh vào, Lạc Cẩn Thi vẫn nghe thấy chút âm thanh, tưởng là Cao Mạn Ngọc về rồi nhưng cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa rồi, cứ nằm trên giường mơ mơ màng màng lâu như vậy.
Bây giờ nhiệt độ lại tăng rồi, cô cảm thấy mình như đang nằm trên mây vậy, mơ mơ hồ hồ, tuy là đang nằm mà vẫn cảm thấy rất mệt.
Lúc bị ốm, không biết tại sao, chắc là vì mệt nên mới nhớ đến người khác.
Trên phim hay trong sách đều nói, khi con người bị ốm thường sẽ nhớ về bố mẹ mình, sẽ nhớ đến người thân thiết nhất. Mà Lạc Cẩn Thi lại mồ côi bố mẹ từ nhỏ, lúc này người mà cô nhớ nhất, cũng là người duy nhất cô nhớ đến là Cư Hàn Lâm. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy chịu thua, cũng cảm thấy có lỗi với tính khí những ngày gần đây của mình, nhưng vừa nghĩ đến người phụ nữ kia ngày nào cũng đợi ở dưới tầng là cô lại thấy tức.
Đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người tiến vào, Lạc Cẩn Thi chỉ nghĩ đó là Mạn Ngọc, nên tiếp tục nằm.
Cư Hàn Lâm sờ lên trán Lạc Cẩn Thi, cảm giác rất nóng, rồi lại nhìn sắc mặt của cô cũng không được tốt, môi nhợt nhạt, nhưng vì sốt cao nên mặt hỏi đỏ lên.
Đoán chừng sáng nay Lạc Cẩn Thi đã nằm như vậy ở một ngày trời.
Cô gái ngốc này đúng là không biết chăm sóc bản thân gì cả.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy có người đang sờ trán mình, nhưng lại thấy bàn tay này có vẻ to hơn so với tay Cao Mạn Ngọc rất nhiều. Nhưng cô chỉ nghĩ là do sốt cao quá nên xuất hiện ảo giác. Nhà của Cao Mạn Ngọc thì trừ Mạn Ngọc ra còn có ai có thể vào nữa chứ.
Cư Hàn Lâm chỉnh lại chăn cho Lạc Cẩn Thi, sau đó xuống bếp đun nước, rồi cho Lạc Cẩn Thi uống thuốc hạ sốt.
Nếu như vẫn không thể hạ sốt thì chỉ có thể đưa Lạc Cẩn Thi đi bệnh viện thôi.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy có người đang đỡ mình dậy: “Ngoan, uống thuốc đi nha.” Đây chắc chắn là tiếng của Cư Hàn Lâm.
Lạc Cẩn Thi sửng sốt, cô mở mắt ra, lúc phát hiện mình quả thực nhìn thấy Cư Hàn Lâm, cô càng kinh ngạc hơn.
Cư Hàn Lâm nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Lạc Cẩn Thi, đúng lúc anh đang định nói gì đó thì Lạc Cẩn Thi lại uống thuốc hạ sốt, rồi ngây ngốc nhìn Cư Hàn Lâm nói:
“Mạn Ngọc, tớ sốt cao đến nỗi xuất hiện cả ảo giác rồi.” Vừa nói xong câu đó đã cảm thấy mình không còn chút sức lực nào rồi.
Cư Hàn Lâm nhìn bộ dạng khờ khạo của Lạc Cẩn Thi mà thấy đau lòng.
Lạc Cẩn Thi nhìn thấy khuôn mặt Cư Hàn Lâm ngay trước mặt mình, nghĩ đến việc nãy còn nhớ đến anh, nghĩ rằng mình đang không được khỏe, không biết tại sao nước mắt không kìm được chảy ra.
Chắc là khi bị bệnh, mọi người sẽ trở nên đặc biệt dễ bị tổn thương.
Sau khi Lạc Cẩn Thi uống thuốc xong, Cư Hàn Lâm lại đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng lại không ngờ rằng Lạc Cẩn Thi nhìn mình mà khóc.
Trái tim Cư Hàn Lâm nhói lên một cái đau đớn, anh ta cảm thấy như mình thực sự làm cho Lạc Cẩn Thi phải chịu uất ức rồi.
Cư Hàn Lâm lau nước mắt cho Lạc Cẩn Thi rồi nói: “Xin lỗi.”
Trong ảo giác, Lạc Cẩn Thi còn nghe thấy Cư Hàn Lâm đang nói xin lỗi mình, nước mắt cô lại càng rơi nhiều hơn, cô nắm chặt lấy tay Cư Hàn Lâm, không muốn buông ra.
Lạc Cẩn Thi cũng không biết tại sao mình lại như vậy, cũng không biết từ bao giờ mà mình luôn cãi nhau với Cư Hàn Lâm như thế, luôn có mâu thuẫn, cũng không biết bao lâu rồi hai người không thể hòa hợp nói chuyện với nhau nữa.
Cho nên loại ảo giác này, có thể nhìn thấy Cư Hàn Lâm ôn nhu như vậy, có thể yên lặng nắm tay anh như thế này, cho dù có là ảo giác thì cô cũng hi vọng thời khắc này có thể kéo dai hơn nữa.
Bởi vì lúc này, cô cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy yên bình, cảm thấy thời khắc này thật đẹp.
Kể cả là ảo giác, cô cũng hi vọng nó có thể kéo dài thật lâu.
Nghĩ đến đây, vì trong thuốc hạ sốt có một số thành phần gây buồn ngủ, nên Lạc Cẩn Thi cứ nắm tay Cư Hàn Lâm như thế rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Cư Hàn Lâm nhìn cô dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Lạc Cẩn Thi lúc bị ốm mới dịu dàng với mình như trước đây.
Thực ra Cư Hàn Lâm viết Lạc Cẩn Thi vì sao mà lại rơi nước mắt.
Khi còn nhỏ, mỗi lần bị ốm, anh cũng đều rất nhớ mẹ, và khi mẹ thực sự xuất hiện trước mặt mình rồi, không hiểu sao anh lại rơi nước mắt.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Cư Hàn Lâm nghĩ lúc Lạc Cẩn Thi chỉ có một mình, chắc chắn cô nghĩ đến mình.
Nghĩ đến đây, lòng anh trở nên ấm áp, không khỏi đưa tay lên sờ khuôn mặt nhỏ bé của Lạc Cẩn Thi.
Còn Lạc Cẩn Thi cũng tự nhiên trong giấc mơ, dụi mặt vào tay Cư Hàn Lâm.
Không biết cô ngủ đến lúc nào, nhưng khi Cư Hàn Lâm sờ lên trán Lạc Cẩn Thi một lần nữa, thì thấy hạ sốt nhiều rồi, nên anh cũng thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Lúc Lạc Cẩn Thi tỉnh dậy, cô ngửi thấy mùi thơm, mùi của chạo thịt nạc trứng muối.
Cô cảm thấy rất lạ, không biết Mạn Ngọc lại biết nấu cơm từ bao giờ, lại còn có thể nấu ra mùi thơm đến như vậy.
“Mạn Ngọc.” Lạc Cẩn Thi đã hồi phục được hút sức lực, cô nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã ba giờ chiều rồi.
Theo lý mà nói thì bình thường giờ này Mạn Ngọc vẫn chưa tan làm mới đúng, Cẩn Thi cảm thấy có chút kì lạ, cô cứ như thế gọi ra bên ngoài.
Cô lại nhớ tới ảo giác trước đó của mình, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng lại cảm thấy khả năng là Cư Hàn Lâm rất thấp.
Nhưng khi có người bê thức ăn vào, người đó, quả thực là Cư Hàn Lâm.
Anh bê bát cháo trứng muối thịt nạc vào, đứng trước mặt cô nở nụ cười dịu dàng.
Lạc Cẩn Thi ngồi đó, hoàn toàn sững sờ.
“Mau ăn đi cho nóng, chắc là đói lắm rồi hả.” Cư Hàn Lâm không nói gì nữa, chỉ bê bát cháo đến trước mặt Lạc Cẩn Thi.
Anh ta cũng không đưa bát cho Cẩn Thi mà cứ múc từng thìa một, thổi nguội cháo rồi mới đưa vào miệng Lạc Cẩn Thi.
Đây rõ ràng là đang muốn đút cho Lạc Cẩn Thi ăn. Tình khí bướng bỉnh của Lạc Cẩn Thi không biết tại sao lại nổi lên, chiếc xe màu hồng ở dưới công ty đó, cô vẫn chưa quên được, vẫn luôn canh cánh trong lòng không thôi.