Chương : Đổ bệnh.
Cũng không biết thời gian đã lặng lẽ trôi qua được bao lâu, cho đến khi trong quán cà phê vang lên tiếng đóng cửa, Lạc Cẩn Thi đang ngồi trầm tư rốt cuộc cũng giật mình khôi phục lại tinh thần, nhìn người phục vụ đứng bên cạnh nở một nụ cười đầy áy náy, rồi cô vội vã cầm lấy chiếc áo khoác gió vắt trên thành ghế gần đó, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trước khi rời đi, cô vẫn không quên để lại một tời tiền còn ra hiệu cho nhân viên không cần trả lại. Cô đã làm phiền họ tốn không biết bao nhiêu là thời gian, trong lòng thực sự rất ái ngại.
Lạc Cẩn Thi không biết cô đến quán cà phê này từ lúc nào, nhưng khi vừa vô ý ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba chữ to trên biển hiệu, lúc này cô mới mơ mơ hồ hồ bước vào đây. Khẽ nhấp một ngụm cà phê mà nhân viên phục vụ vừa mang tới, trong lòng cô hiện giờ chẳng khác một ly cà phê là bao nhiêu, vị đắng của nó khiến con người ta khó lòng mà mở miệng.
Hiện giờ rời khỏi quán cà phê này cô cũng không biết có thể đi đâu, thế giới rộng lớn là vậy nhưng không hiểu sao dường như trong chớp mắt cô bỗng trở nên lạc lõng, không có chỗ dung thân vậy?
Những ngọn gió lạnh lẽo hòa cùng vào với cơn mưa phả xuống mặt rát buốt, những giọt nước mắt cũng theo đó mà chầm chậm chảy vào khuôn miệng nhỏ nhắn. Lạc Cẩn Thi lúc này mới cảm nhận được rõ thế nào được gọi là cay đắng ngọt bùi.
Cô cứ thế bước đi một cách vô định về phía trước, để mặc cho những người qua đường bên cạnh mình đi lại ngược xuôi để tránh mưa như thế nào. Cơn mưa mỗi lúc một to hơn, với tình hình này ai mà có thể chịu nổi cơ chứ?
Trừ phi đó là một người tinh thần bất ổn, tuyệt vọng vô cùng giống như Lạc Cẩn Thi lúc này. Cũng thật là đáng thương. Lạc Cẩn Thi thầm nghĩ rồi dùng sức khép chặt vạt áo vào người, thân hình yếu đuối khẽ thu lại dưới cái lạnh của cơn mưa.
Ôm túi xách trong lòng và chạy thật nhanh, đây mới là phản ứng mà một người bình thường nên có.
Cũng không biết thời gian đã lặng lẽ trôi qua được bao lâu, Cư Hàn Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường trên tường, chậm rãi đếm lần lượt, tám giờ… chín giờ.
Ánh mắt anh lúc này dường như đông cứng lại, càng lúc càng lo lắng, tựa hồ không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh vội vàng cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Anh ta sẽ tìm Lạc Cẩn Thi và đưa cô ấy trở lại!
Cư Hàn Lâm cuối cùng cũng biết mình sai, anh không nên trốn tránh, cũng không đem lại hạnh phúc cho người mình yêu. Anh muốn đi tìm Lạc Cẩn Thi và nói với cô rằng anh chỉ yêu cô!
Nghĩ đến đây, Cư Hàn Lâm giận dữ đập mạnh vào tay lái, hận sự mềm yếu của bản thân mình.
Anh mắt xuyên qua màn mưa và sương mù, nhìn bốn phương tám hướng khắp mọi nơi. Chiếc cần gạt nước trên xe di chuyển liên tục, dường như cũng đang tìm đường phía trước.
Có những người đi đường vội vã tránh mưa, cũng có những cô gái đứng cầm ô, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người con gái mà anh muốn tìm.
Khi tiếng chuông leng keng vang lên, Cao Mạn Ngọc lập tức đứng dậy nói vọng ra: “Ai vậy? Muộn thế này rồi có việc gì thế?” Sau đó cô liền mở cửa.
Một người mềm nhũn ngã xuống ngay lập tức, Cao Mạn Ngọc đột nhiên kinh ngạc kêu lên, giật mình mà đánh rơi chìa khóa trong tay, vội vàng đỡ lấy người kia.
“Trời ạ, làm sao lại ra nông nỗi này, cậu đến lúc nào sao vậy, sao không nói cho mình trước một tiếng?”
Khi có thể nhìn rõ người vừa mới đến là ai, Cao Mạn Ngọc lại thêm kinh ngạc. Còn Lạc Cẩn Thi lúc này thì lại cảm thấy chân tay vô lực, đầu óc nặng nề, không thể chống đỡ thêm một giây phút nào nữa mà ngã nhào xuống!
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt đang vô cùng lo lắng kia, đúng vậy, cô ấy chính là Cao Mạn Ngọc.
Lạc Cẩn Thi không biết làm cách nào mà cô lại vô tình đến đây, có lẽ trong tiềm thức, Cao Mạn Ngọc là người cô thân thiết nhất, chỉ khi gặp chuyện lớn, cô mới biết được người nào quan trọng với mình và người nào có thể giúp cô?
Khẽ vén mái tóc bị bết lại bởi nước mưa, khuôn mặt tái nhợt của Lạc Cẩn Thi hiện ra, Cao Mạn Ngọc không đợi cô trả lời mà nhanh chóng kéo Lạc Cẩn Thi vào phòng.
Sau Cao Mạn Ngọc dùng tất cả sức lực và cố gắng, cuối cùng cũng đặt được Lạc Cẩn Thi lên trên sô pha. Thở dốc, vỗ ngực một hồi, lúc này cô mới bình tĩnh lại, hiển nhiên đã bị việc này làm cho choáng váng.
Nhìn quần áo ướt đẫm nước mưa của Lạc Cẩn Thi, lông mày cô khẽ cau lại, trong đầu liền nghĩ đến điều gì đó. Cao Mạn Ngọc xoay người rời khỏi đây, một lát sau khi trở lại, trong tay cô còn có thêm một bộ quần áo và chăn ga gối đệm. .
Cuối cùng sau khi giúp Lạc Cẩn Thi thay quần áo và đắp chăn bông lên người cho cô, Cao Mạn Ngọc yên tâm ngồi xuống, xoa bóp cánh tay đau nhừ của mình, trong đầu hết sức nghi hoặc.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao trời mưa lớn như vậy mà cô vẫn đến tìm mình?
Cao Mạn Ngọc biết rằng trừ khi không còn cách nào khác, nếu không tính cách như Lạc Cẩn Thi không thể tùy tiện đến tìm cô được, trừ khi cô ấy thực sự gặp phải một vấn đề lớn và không thể giải quyết nó.
Nghĩ đến đây cô liền thở dài, cũng may là cô nàng này tìm đến cô, nếu không lỡ rơi vào tay kẻ xấu thì đúng là không thể lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Để tránh cho Lạc Cẩn Thi sau khi dầm mưa bị cảm, Cao Mạn Ngọc đã chu đáo nấu canh gừng cho cô ấy, nhưng cho dù cô có gọi như thế nào thì Lạc Cẩn Thi cũng không tỉnh lại.
Đặt bát canh trong tay xuống, dứt khoát bỏ qua chuyện này, nếu đã như vậy, hãy để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, có thể không quấy rầy cũng là một loại quan tâm.
Cô muốn đưa Lạc Cẩn Thi về phòng nhưng không được nên đành phải ngủ trên ghế sô pha khác để tránh việc cô thức giấc đột ngột lúc nửa đêm và bản thân cũng dễ chăm sóc hơn.
Trong khi mơ mơ màng màng, Cao Mạn Ngọc không thể nhịn được nữa, hai mắt đã díp lại, muốn thiếp đi theo tiếng gọi của Thần ngủ, nhưng đúng lúc này, Lạc Cẩn Thi không hiểu sao lại bất ngờ lên cơn sốt cao.
Và tất cả những điều này đã bị giấc ngủ với Cao Mạn Ngọc vùi lấp không hề được phát giác. Trong khi Lạc Cẩn Thi miệng khô trán nóng, trằng trọc khó ngủ thì hồi lâu sau, mặt trời cũng đã mọc.
Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, Cao Mạn Ngọc đột nhiên giật mình, mở mắt ra ngay lập tức, chỉ muốn đứng dậy nhưng lảo đảo ngã xuống ghế sô pha!
Cô chống cái mông đau đớn đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Cẩn Thi, cô đột nhiên quên mất đau đớn, vội vàng đưa tay sờ lên trán kiểm tra, quả nhiên là phát sốt cao.
“Trời ạ, cậu sốt cao rồi, làm sao mà mình lại không biết chứ? Thật là hối hận vì đã không chăm sóc tốt cho cậu mà.”
Cao Mạn Ngọc hối hận vô cùng, và ước gì có thể quay ngược lại thời gian, trách cô không thể chịu đựng nổi cơn buồn ngủ, dù sao cũng là đang chăm người bệnh vậy mà cô vẫn có thể ngủ ngon đến như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, đúng như dự đoán, Lạc Cẩn Thi đã phát sốt. Bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây! Cao Mạn Ngọc hoang mang chạy đi lấy nhiệt kế. Cái này vẫn cần phải thử mới biết được, nhưng thử rồi lại bị dọa cho sợ chết khiếp. Những gì cô nhìn thấy lúc này chỉ là trên nhiệt kế đang chỉ đến con số bốn mươi độ, còn cao hơn thế một chút chút.
Cao Mạn Ngọc sợ tới mức hất tay làm rơi nhiệt kế xuống đất, chết tiệt, nếu một người sốt đến bốn mươi độ cũng không bị chết nóng thì cũng biến thành đồ ngốc, giữa lúc chó sủa gà bay, đầu óc hoảng loạn cô liền bấm gọi điện thoại đến số cấp cứu.
Trước phản ứng nhanh chóng của Lạc Cẩn Thi, cuộc gọi đã được chặn thành công.
“Chỉ là có chuyện. Cậu không cần gọi cấp cứu. Cậu xem, có gì đâu mà lại lo lắng như vậy. Tớ chỉ sốt cao thôi. Uống một chút thuốc là khỏi ngay. Đừng lo lắng.”
Lạc Cẩn Thi hờn dỗi nói, cũng thật là, làm gì không làm lại đi gọi cấp cứu, chẳng lẽ cấp cứu là chuyên chỉ dành để phục họ hay sao? Hơn nữa, chuyện này cũng không cần làm ầm ĩ như vậy, bản thân cô cũng không phải cành vàng lá ngọc gì cho cam, chút chuyện nhỏ này không cần phải đưa đến bệnh viện.
Nếu bệnh viện ngày nào cũng tiếp nhận những ca như thế này, không phải là quá bận rộn hay sao?
Tuy rằng ngoài miệng giễu cợt, nhưng trong lòng Lạc Cẩn Thi lại rất cảm động, nhìn Cao Mạn Ngọc vì chuyện này mà lo lắng bận tâm, khóe mắt có chút ươn ướt. Chắc cũng chỉ khi gặp khó khăn cô mới nhớ đến cô ấy, và cũng chỉ cô ấy mới mang lại cho cô những cảm xác ấm áp chân thật nhất.
Nhìn thuốc hạ sốt mà Cao Mạn Ngọc đưa cho, Lạc Cẩn Thi yếu ớt kéo tay cô ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Úi… lại làm sao vậy, chẳng lẽ mấy ngày không gặp cậu lại nhớ mình tới như vậy sao?”
Cao Mạn Ngọc cố tình làm ầm ĩ, hung hăng trợn mắt nhìn cô, đổ bệnh mới chạy đến với cô, bình thường đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, suốt ngày say khướt, có phải là đã quên mất người thân một người thân là cô rồi không?
Đối với Lạc Cẩn Thi, Cao Mạn Ngọc luôn coi cô như chị em ruột của mình, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng thứ tình cảm bạn bè như tay với chân, đã ăn sâu vào trong trái tim từ lâu!
Vì vậy, khi cô ấy nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đột nhiên ngất đi, Cao Mạn Ngọc đã vô cùng lo lắng và đau lòng. Cảm giác sợ hãi ngay lập tức bao trùm lấy cô, như thể thứ mà cô yêu quý sắp bị cướp đi mất vậy.
Cô rất muốn hỏi Lạc Cẩn Thi xem đã xảy ra chuyện gì, song khi nhìn thấy biểu cảm không muốn nói ra kia, cô lại ngừng lại.
Được thôi, nếu đã như vậy, hãy để cô ấy yên tĩnh, và để cho cô có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện như vậy mới có thể tìm ra bản thân rốt cuộc muốn làm gì.
Đối với điểm này, Cao Mạn Ngọc cũng có thể hiểu được, trong lúc cô mất hết tinh thần, cô cũng không muốn bất cứ ai ở bên cạnh mình, gây ồn ào và khó chịu.
“Thôi được rồi, cậu không cần phải nói gì cả, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Hôm nay cứ ở chỗ mình nghỉ ngơi thật tốt. Mình sẽ xin nghỉ phép ở công ty cho cậu.”
Cô nhanh chóng mang giày vào, cầm chùm chìa khóa trong tay, xoay người định rời đi, nhưng lại bị Lạc Cẩn Thi ngăn lại.
“Cậu không cần giúp mình xin nghỉ phép đâu, để tự mình gửi đi là được.”
“Được thôi, nếu đã như vậy thì tùy theo ý cậu thôi, nhưng mà mình phải nói trước với cậu rằng, hôm nay dù cậu có đi làm hay không thì cậu cũng là bệnh nhân, cần phải ở nhà dưỡng bệnh thật tốt, biết chưa?”
Cao Mạn Ngọc nhướng mày, cảm thấy có chút bất lực.
Người lớn như vậy lại không biết chăm sóc bản thân, thật là khong thể yên tâm.
“Trong bếp có sữa là mình đã chuẩn bị sẵn cho cậu, cậu mau uống đi. Còn có một ít trứng trần. Tớ cũng làm xong hết rồi. Đồ ăn không ngon thì cứ ăn tạm một ít. Đợi buổi tối mình về sẽ đưa cậu đi ăn một bữa ăn thịnh soạn. ”
Khi Cao Mạn Ngọc rời đi, cô còn không quên lải nhải giao việc cho Lạc Cẩn Thi rồi đột nhiên tự cảm thấy rằng mình thực sự có số phải lo toan.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lạc Cẩn Thi yếu ớt nhắm mắt đưa tay xoa xoa cái trán đau nhức, những suy nghĩ mông lung ập đến trong phút chốc!
Cao Mạn Ngọc đã đi làm, ước chừng lúc này Đỗ Tương Dao cũng đã đến công ty, cô lần mò tìm điện thoại nhưng tìm cách nào cũng không thấy.
Lạc Cẩn Thi đầu óc rối bời nhất thời tỉnh lại, tối hôm qua mặc dù có chút mất hồn nhưng vẫn nhớ rõ ràng là đã để điện thoại trong túi xách.
Chịu đựng cơn đau đầu và chóng mặt, cuối cùng cô cũng lảo đảo đứng dậy. Nhưng ngay sau đó trời đất quay cuồng, cô thiếu chút nữa là ngã nhào, toàn thân loạng choạng không vững, vội vàng dựa vào ghế sô pha mới giữ cho người không ngã.
Nhưng loạt hành động này đã khiến Lạc Cẩn Thi toát mồ hôi lạnh, sau khi thầm sợ hãi, cuối cùng cô vẫn đứng dậy. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, khi thấy chiếc túi màu đen của mình trên bàn, cô lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.