Chương : Về nhà.
Dù Tô Phương Dung có làm gì Tần Lệ Phong cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, ai bảo cô làm vợ anh cơ chứ, gia lệnh khó tránh, tuy có chút không vừa ý nhưng anh lại đành bất lực, chỉ có thể khoanh tay đứng mặc cho cô tùy ý tung hoành.
Tô Phương Dung là người có dã tâm, đến người qua đường cũng biết điều đó, việc mời Trần Nhã Thanh đến nhà ăn cơm hết lần này đến lần khác chỉ vì hạnh phúc cả đời của Cư Hàn Lâm.
Về việc này, Tần Lệ Phong cảm thấy con cháu sẽ tự có phúc khí riêng của mình, người lớn thấy ưng nhưng người sẽ lại không thì, thì cũng coi như là phí công.
Cho nên đối với hành động cố ý tác thành của Tô Phương Dung, anh lại có chút khinh bỉ!
Nhan Ninh đến như đã hẹn, ngay cả người luôn bận rộn như Tần Mộ Tân cũng trở về, náo nhiệt một hồi thì tất cả đều tụ tập ở phòng khách.
Nhìn đồ ăn ngon đã chuẩn bị xong, Nhan Ninh trầm trồ một tiếng, nhân lúc mọi người không để ý liền lấy tay nhón một miếng bỏ vào miệng rồi lúng búng khen ngợi món ăn!
“Oa, thật sự rất ngon, tay nghề của mẹ Lý thực sự càng ngày càng tốt.”
Mẹ Lý được Tô Phương Dung mời đến, trong việc nấu nướng chuẩn bị thức ăn bà đều là hạng nhất, đến người luôn kén chọn thức ăn như Nhan Ninh cũng phải luôn miệng khen.
Nhìn thấy mẹ Lý đang mang món sườn bước ra, Nhan Ninh chạy ngay đến chu miệng thơm một cái lên má bà.
“Mẹ Lý lại làm món ngon gì vậy? Trời ạ, đây là món sườn xào chua ngọt yêu thích của mình mà.”
Nói xong nước miếng cô đã suýt nữa chảy xuống, mẹ Lý thấy vậy liền khẽ mỉm cười.
“Nghe xem cái miệng của cô bé này cũng thật là ngọt ngào.” Đối với lời khen của Nhan Ninh mẹ Lý cũng hết sức là tán đồng, gặp được một người chủ biết khen ngợi như vậy đúng là hạnh phúc.
“Còn một món canh nữa, sắp nấu xong rồi, cô chủ chờ một chút.”
Mẹ Lý lấy cớ rồi xoay người rời khỏi đây, hôm nay bà chủ nói muốn mời cô Trần đến nhà, nên tất sẽ dặn dò bà nếu thêm một vài món, chỉ là để bảy tỏ sự tôn trọng đối và cách đối xử đối với cô.
Trần Nhã Thanh đối với Tần Mộ Tân và Nhan Ninh thì không thể nào quen thuộc được hơn nữa, sau khi nhẹ nhàng chào hỏi, liền bắt đầu ổn định ăn cơm.
“Món tôm say do mẹ Lý làm này quả là đỉnh. Tôi muốn mang về trường một ít để cho các bạn cùng lớp nếm thử.”
Nhan Ninh miệng dính đầy dầu không quên liếm liếm ngón tay, ánh mắt tham lam đảo qua lại trên bàn, dường như đang tìm kiếm món ăn tiếp theo.
“Chậm lại, không ai dành với em. Thích thì mang đi. Mọi người đều không có ý kiến.”
Tần Mộ Tân cảm thấy có chút bất lực với cô em gái này. Tính cách lúc nào cũng tùy ý, muốn làm gì thì làm, lại còn ham ăn, không biết tính cách này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Bởi vì Cư Hàn Lâm không muốn tham gia buổi họp mặt gia đình kiểu này, anh chỉ đơn giản thông báo trước rằng anh có những việc quan trọng cần giải quyết, điều này tất nhiên là đã chạm đến cảnh giới của Tô Phương Dung.
Khi đến vòng rượu thứ ba, Tô Phương Dung có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống bàn, quay sang Trần Nhã Thanh giải thích:
“Ừm… Nhã Thanh này, Cư Hàn Lâm không phải là cố ý không đến, mà là do thực sự xảy ra chút chuyện. Cháu xem, thằng bé điều hành cả một công ty lớn như vậy, thành thật mà nói, cô thấy cũng có chút bận rộn quá mức. Nếu như có thời gian thì hay là cháu thử đến công ty của Hàn Lâm xem xem, cháu thấy thế nào? ”
Vừa nói xong, ánh mắt cô cẩn thận thăm dò biểu hiện trên mặt Trần Nhã Thanh, như muốn xem cô ấy phản ứng như thế nào?
“Được rồi, khi nào có thời gian, cháu sẽ đến công ty thăm anh ấy.”
Trần Nhã Thanh vẫn giữ một khuôn mặt bình tĩnh, thản nhiên gật đầu, như thể chuyện này không liên quan gì đến cô vậy.
Tô Phương Dung thấy vậy liền vui mừng khôn xiết, như vậy là đã tiến thêm một bước nhỏ trong kế hoạch của mình rồi. Nếu như Cư Hàn Lâm đã không muốn về nhà, vậy thì để Trần Nhã Thanh chủ động tiếp cận cậu ta và xem cậu ta bỏ trốn đi đâu?
Không biết Tô Phương Dung nghĩ thế nào, nhưng cô cứ cố gắng trói chặt Trần Nhã Thanh với Cư Hàn Lâm vì cô cho rằng chỉ có cô gái này mới có thể xứng với cậu chủ của mình!
Nhìn thấy Trần Nhã Thanh trang điểm tươm tất, Tô Phương Dung càng ngắm càng cảm thấy hài lòng. Dáng người này, khí chất và dáng vẻ này thực sự giống với cô năm đó.
Tên Cư Hàn Lâm đó đầu thật sự là não úng thủy, cứ thể mà bỏ mặc một cô gái tốt như vậy, nhất định chạy ra ngoài tìm hoa gọi bướm, thật không hiểu nổi cuối cùng là thích được điểm gì ở người khác?
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc sau khi trời tối hẳn, Tô Phương Dung hơi mệt sau khi tiễn mọi người đi, trước khi vào phòng nghỉ ngơi vẫn không quên gọi điện thoại cho Cư Hàn Lâm.
Sau một lúc ngắn, giọng nói thường ngày của Cư Hàn Lâm lập tức vang lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Cư Hàn Lâm chưa kịp nói xong, Tô Phương Dung đã không kịp chờ đợi, ôm lấy micro, nhanh chóng nói. “Hàn Lâm ơi, mẹ nói cho con biết, hôm nay Nhã Thanh đến nhà chúng ta chơi. Con không biết hôm nay cô ấy xinh đẹp như thế nào đâu. Nếu con mà nhìn thấy cô ấy hôm nay, mẹ sợ rằng con sẽ không thể chống cự lại nhan sắc đó và bị cô ấy mê hoặc. Mẹ biết rằng giữa hai đứa vẫn chưa có cảm xúc, nhưng tình cảm có thể được vun đắp, nếu con cứ né tránh không gặp như thế này, mẹ nghĩ nó không được hợp tình hợp lý cho lắm.”
Sự uyển chuyển trong lời nói được bộc lộ rõ ràng, chẳng qua là để Cư Hàn Lâm và Trần Nhã Thanh tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Ở đầu dây bên này Tô Phương Dung đang huyên thuyên không dứt, còn ở bên kia Cư Hàn Lâm vẫn im lặng không đáp. Sau khi Tô Phương Dung gọi nhiều lần, cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói của anh lạnh như băng, không có một tia cảm xúc nào.
“Mẹ à, con không thích Trần Nhã Thanh. Mẹ không cần bận tâm đến chuyện này nữa. Dù mẹ có sắp xếp thế nào thì con cũng không thể có bất kỳ tình cảm nào với cô ấy. Về chuyện này, con mong mẹ có thể để tâm một chút, không cần phải quan tâm hay tham gia vào chuyện tình cảm của chon nữa. ”
Vừa nói xong anh ta liền cúp máy, Tô Phương Dung tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Tốt lắm cái tên Cư Hàn Lâm này. Lớn rồi, dũng khí cũng to đấy. Hôm nay còn dám cúp điện thoại của mẹ trước. Nếu mẹ mà không dạy dỗ lại thằng nhóc này đàng hoàng thì có phải sau này sẽ không biết trời cao đất dày, rồi cũng không cho người mẹ này vào mắt hay không.”
Việc cúp điện thoại của mẹ như vậy thực sự không nên nhưng anh không thể làm được, đi hẹn hò mù quáng với một người mà anh không thích.
Cư Hàn Lâm nghĩ rằng anh chỉ cần giải quyết một cách thờ ơ, thì sau một thời gian dài, Trần Nhã Thanh và mẹ sẽ thấy khó mà rút lui, nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã khiến anh bất ngờ!
Họ không những không rút lui mà lại càng ngày càng lợi hại hơn.
Đến ngày thứ hai như đã hẹn, vì dự án bên Pháp chính thức bắt đầu, Cư Hàn Lâm đã đến công ty từ sáng sớm.
Trông thấy Lạc Cẩn Thi còn đang ngáp ngắn ngáp dài liền bước đến, đánh nhẹ một cái vào đầu cô.
“Kể từ hôm nay, dự án hợp tác với Pháp này sẽ nằm trong tay em, mọi vấn đề sẽ do em xử lý.”
Nói xong, anh ta xoay người đi về phía văn phòng chủ tịch của mình mà không hề nhìn lại, để lại Lạc Cẩn Thi còn đang đứng ngẩn ngơ với ánh mắt kinh ngạc không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Mục Đình Tường biết Cư Hàn Lâm đã giao chuyện quan trọng như vậy cho Lạc Cẩn Thi thì trong lòng ghen tức chết đi được, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ điềm đạm và dịu dàng, vặn vẹo đi tới trước mặt Lạc Cẩn Thi.
“Chúc mừng, chúc mừng, không ngờ cô lại nhận một vụ án lớn như vậy. Nói thật là tôi cũng có chút bất ngờ.”
Lạc Cẩn Thi hơi choáng ngợp trước những lời khen từ đám đông, và cô cảm thấy quyết định này có phần hơi kỳ lạ.
Xét về thực lực và năng lực, vấn đề quan trọng thế này này làm sao có thể được phân bổ cho cô ấy? Đây chỉ đơn giản là một trò đùa quốc tế.
Không thể ở lại lâu hơn nữa, cô lập tức đứng dậy lao thẳng vào văn phòng chủ tịch, nhìn thấy Cư Hàn Lâm vẫn ở đó vô cùng rảnh rỗi, như thể đang đợi cô đến vậy.
“Cho tôi một lý do, tại sao anh lại ném dự án này cho em, anh không biết dựa vào trình độ và kinh nghiệm của em đơn giản là không thích hợp để tiếp quản công trình của Pháp sao?”
Lạc Cẩn Thi thật sự không hiểu, không biết anh nghĩ thế nào về chuyện này, chẳng lẽ đầu óc của Cư Hàn Lâm đã bị nhúng nước rồi sao? Dự án Pháp quan trong như vậy sao có thể giao cho một tân binh như cô được chứ?
“Hì hì… Có gì ngạc nhiên vậy? Vẫn có chút không thể chấp nhận được sao?”
Cư Hàn Lâm nhìn cô không chớp mắt, trong long tự có kế hoạch riêng, Lạc Cẩn Thi ở công ty đã lâu như vậy còn chưa làm ra chuyện hoa mỹ, tốt hơn là nên lợi dụng chuyện này mà đẩy dự án Pháp cho cô. Đầu tiên là để cho cô có thời gian rèn giũa, và thứ hai là để thử khả năng của cô ấy.
Làm được một việc lớn có sẽ thay đổi được cái nhìn của mẹ đối với cô ấy.
“Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, em thực sự không thể hoàn thành nó.”
Lạc Cẩn Thi đáo ngay mà không cần suy nghĩ, chuyện này còn cần phải nói sao? Nó chỉ đơn giản là không cần thiết.
Chuyện này giao cho Đỗ Tương Dao còn đỡ, chứ giao cho cô thì đúng là cách biệt một trời một vực.
Cư Hàn Lâm hiển nhiên không nói lời nào trước câu nói của cô, đứng dậy đi vòng ra sau cô.
“Nếu không thử thì làm sao biết nông sâu được? Lẽ nào em cứ muốn tiếp tục hờ hững như vậy, cam chịu làm cái bóng cho người khác. Anh nghĩ em chắc không phải là người như vậy. Nếu như em bước vào công ty Hoa Phú chỉ để ăn chơi nhảy múa thì coi như anh chưa nói gì hết.”
Nói xong, hắn đột ngột xoay người, hung hãn ngồi xuống.
Đúng vậy, đây là chiêu khích tướng.
Tuy nhiên, với phương pháp khiêu khích này, thì Lạc Cẩn Thi thực sự đã cắn câu.
Hừ, dám coi thường cô, có gì to tát cơ chứ cũng chỉ là một hạng mục mà thôi, người ta làm được thì Lạc Cẩn Thi cô cũng làm được.
Nghĩ đến cái dũng khí không biết từ đâu mà ra, cô vỗ một cái xuống bàn và trừng mắt nhìn người đàn ông đang chờ đợi xem kịch hay kia.
“Được, em nhận vụ này.”
Nói xong cô liền ngẩng đầu, ngạo nghễ bước ra bên ngoài!
Xét về mặt khí thế, nhất định cô không thể để người đàn ông đáng ghét kia đánh bại được, thế nên nói câu nào cũng phải thật mạnh miệng, thật quyết đoán.
Nhưng khi trở lại với công việc, Lạc Cẩn Thi lập tức hối hận, muốn cắn đứt lưỡi ngay tại chỗ, chỉ vì miệng nhanh hơn não mà bây giờ cô phải lăn vào vũng bùn này, tiếp theo cô phải làm sao để giải quyết được chuyện này đây?
Trời ơi, người hãy giết con đi. Lạc Cẩn Thi nằm trên bàn hung hăng đánh một cái, như muốn trút bỏ bất mãn trong lòng mình.
Vậy là làm loạn hết cả lên rồi, mới sáng sớm ra đã phát ra tin tức bùng nổ dồn dập như vậy,anh còn muốn giữ mạng sống cho cô nữa không. Dù biết chỉ số IQ của cô ấy cũng có giới hạn, căn bản là không thể động vào dự án nóng bỏng tay này, nhưng vẫn cứ nhất quyết nhét cái mớ đó vào tay cô cho bằng được, chẳng phải là muốn xem chuyện vui của cô hay sao?
Đỗ Tương Dao nghe tin liền vội vàng chạy đến, nhìn Lạc Cẩn Thi đang lúng túng, chợt mỉm cười, vỗ vai an ủi tỏ vẻ rất nghiêm túc và tha thiết.
“Lạc Cẩn Thi, đây là một chuyện tốt, nếu giao cho người khác có lẽ đến nằm mơ họ cũng cười ra tiếng. Tránh các giải thưởng xuất sắc thôi cũng không nói, nhưng mà dự án trao đến tận tay, vậy mà em vẫn không biết mình có được bao nhiêu là lợi ích hay sao?” Trong khi Lạc Cẩn Thi đang còn chớp đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, Đỗ Tương Dao liền nói tiếp.