Chương : Đoàn đại biểu.
Vừa đến sân bay, ánh sáng trên trời cũng đã mờ nhạt đi, nhưng bầu trời vẫn là một màu xanh dương rất ấm áp, xa xa ánh chiều tà màu đỏ cam trong rất đẹp đẽ.
Lạc Cẩn Thi cầm điện thoại di động lên rồi chụp một tấm, đây chính là cảnh hoàng hôn đẹp nhất trong năm mà cô từng thấy, có lẽ nó cũng liên quan đến tâm trạng bây giờ của cô, cũng có thể nó liên quan đến sự ngọt ngào bây giờ đang có trong lòng cô.
Chỉ cần có anh ở bên cạnh, thì cô cảm thấy có gì đó làm cho mình rất yên tâm.
“Sắp đến rồi, chúng ta đã chuẩn bị xong.” Cư Hàn Lâm quay đầu nói với Dịch Tuấn, bọn họ là người ngoại lệ có thể đi vào sân bay đón người, tất nhiên là bọn họ đã nhờ một mối quan hệ nào đó.
Dịch Tuấn đã sắp xếp xong, người bên cạnh anh cũng đã chuẩn bị xong.
Khi máy bay vừa hạ cánh xuống, Cư Hàn Lâm dẫn đầu đi lên phía trước, tổng cộng Đoàn đại biểu nước Pháp có năm người, trong đó có hai người phụ trách về dự án, ba người còn lại là đi cùng.
“Wou, Thanh Hoa thật xinh đẹp.” Bọn họ đi xuống máy bay cảm thấy cảnh hoàng hôn ở đây rất xinh đẹp.
Cư Hàn Lâm chào hỏi nói với bọn họ vài câu bằng tiếng Pháp, sau đó Lạc Cẩn Thi đi phía sau và nhân viên của Hoa Phú đi theo cùng đi lên đưa áo khoác lông cho bọn họ.
“Các vị thật chu đáo, vị này là…”Một người phụ trách tầm năm mươi tuổi bên phía bọn họ, hình như có rất nhiều kinh nghiệm hợp tác nói: “Cô gái này rất xinh đẹp.”
Lạc Cẩn Thi mỉm cười nói cảm ơn, sau đó lùi về phía sau Cư Hàn Lâm , đứng bên cạnh Lâm Dịch Tuấn.
Khi đi về phía lối đi VIP, Cư Hàn Lâm ở bên cạnh giải thích: “là như này, vị này chính là người phụ trách chính trong dự án này của chúng tôi, là cô Lạc Cẩn Thi, về sau, cô ấy sẽ là người bàn bạc với các vị.”
Người phụ trách gật đầu, ông ta giơ tay ra ý bắt tay chào hỏi: “Ở Thanh Hoa mọi người có câu nói… Nhập gia tùy tục, như vậy, chúng tôi sẽ chào bằng cách bắt tay của người Thanh Hoa! Chào mọi người, tôi tên là Joseph, vị này tên là Charles, người trợ lý của tôi.”
Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi lần lượt bắt tay bọn họ.
“Theo thứ tự đây là Guy, Claude và Morris.”
Không thể không nói tên nước ngoài thật sự rất khó nhớ, thế nhưng may là từ nhỏ Lạc Cẩn Thi đã sống ở nước ngoài, nên điều này đối với cô hơi dễ.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến khách sạn.
Trên đường đi bọn họ không có thảo luận về chuyện hợp tác, mà Lạc Cẩn Thi cũng không vội vàng hỏi bọn họ, chỉ nghe Cư Hàn Lâm và bọn họ nói chuyện về Thanh Hoa.
Cô chỉ nhớ đây là lần đầu tiên bọn họ đi đến Thanh Hoa, vì vậy bọn họ rất tò mò!
“Mọi người thật chu đó, lại chuẩn bị áo khoác dày như vậy cho chúng tôi.” Joseph hài lòng mỉm cười, hết lần này đến lần khác ánh mắt ông ta dò xét nhìn về phía Lạc Cẩn Thi và Dịch Tuấn.
Không biết trong lòng ông ta đang nghĩ đến gì.
“Ông Joseph, trước tiên chúng ta đi ăn gì đã, sau đó tôi và cô Lạc Cẩn Thi sẽ dẫn các vị đến tháp truyền hình.” Nói xong, chiếc xe dừng lại, Cư Hàn Lâm đi xuống trước, Dịch Tuấn và Lạc Cẩn Thi lần lượt hỗ trợ mở cửa xe, lễ phép chu đáo nhìn Joseph và Charles xuống xe.
“Mọi người cẩn thận bậc thang.” Lạc Cẩn Thi nói, bây giờ cô không khẩn trương như vừa nãy nữa cảm thấy rất bình thường.
Joseph gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng, ông ta quay đầu lại nói với Cư Hàn Lâm: “Cô Nhạc đúng là một người vừa đẹp vừa lịch sự, trông cô ấy trẻ như vậy, chắc là vừa mới tốt nghiệp đúng không?”
Dù sao, ông ta cũng đã tìm hiểu về hệ thống học ở đây.
Cư Hàn Lâm gật đầu nói: “Đúng là vậy, nhưng mà cô Lạc rất có năng lực.” Anh bắt đầu khen Lạc Cẩn Thi, không chừa một điều nào cả, dù sao đó cũng là người phụ nữ của anh.
“Thưa ông, đây chính là tin nhắn do công ty ben kia chuyển đến, ông cần xem qua.” Charles ngăn Joseph lại, hai người lịch sự bước sang một bên.
Đó có thể là bí mật của công ty họ! Lạc Cẩn Thi nghĩ vậy.
Trong chốc lát, bọn họ đã đi đến một nhà ăn lớn, trên bàn chậm rãi được đưa lên những món ăn đặc sản của Thanh Hoa, từ Tứ Xuyên đến Vân Nam, từ đến Hắc Long Giang, cơ bản tất cả các món ăn trong nước đã được phục vụ đưa nên.
Trước khi đến, Lạc Cẩn Thi đã tìm hiểu qua biết Joseph là một người ăn uống có khẩu vị nặng, đặc biệt ông ta rất thích ăn cay, cho nên, cô cô ý đưa món ăn Tứ Xuyên để đến trước mặt ông ta, chuẩn bị cho ông ta một bất ngờ.
Nhìn thấy bàn đồ ăn này, không ít nhân viên và Shire ngạc nhiên, kể cả Joseph một người sành ăn nghiệp dư đã đi rất nhiều nước cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Đây đều là món ăn Thanh Hoa?” Charles kinh ngạc nhìn về phía Dịch Tuấn hỏi.
“Đúng là như vậy, tất cả chỗ này đều là đặc sản ở các thành phố ở Thanh Hoa, chúng ta hãy bắt đầu dùng thử thôi.” Dịch Tuấn trả lời.
“Mời mọi người dùng.” Cư Hàn Lâm mỉm cười nói. Người phục vụ rót rượu trắng cho mọi người, đây cũng được coi là một đặc trưng của người Thanh Hoa.
Joseph không để ý đến rượu trên bàn, ông ta trực tiếp cầm đũa lên: “Là tổng giám đốc Cư mời, nên tôi xin phép ăn trước.” Nói xong, ông ta vươn đũa về món cá luộc ở trước mặt mình.
Lạc Cẩn Thi cẩn thận quan sát ông ta, vì cô muốn biết ông ta là người ăn cay đến mức nào.
Thấy ông ta gắp một miếng cá bỏ vào miệng, chậm rãu nếm thử, sau đó thì ho nhẹ một cái như bị sặc, ông ta cầm ly rượu trắng trên bàn uống một hơi, không ngờ nó còn ho nhiều hơn.
Cư Hàn Lâm cười nhạt, anh nhìn về phía Dịch Tuấn, bảo anh xếp người cầm nước lạnh lên đây.
“Đây là món gì, món này…tuy rất cay, nhưng nó ăn rất ngon.” Sau khi uống xong ly nước trắng được cầm lên rõ ràng Joseph tốt hơn nhiều, ông ta lại cầm chén rượu trên bàn: “Đây chính là rượu trắng của Thanh Hoa sao? Ôi, đúng là nó rất cay!”
Cư Hàn Lâm cười rộ lên: “Rượu này tên là rượu xái.”
Lạc Cẩn Thi nhịn không được cười rộ lên, cô cho thêm một món nữa vào đĩa rồi đặt đến trước mặt Joseph: “Vừa rồi là món cá luộc Tứ Xuyên, mời ông ăn thử món thịt đông pha này.”
Hình như theo lời đồn, thì Joseph là người thích ăn, nhưng ông ta cũng không ăn được món cay nhiều, có người như vậy, họ chỉ có cảm giác muốn ăn thôi.
Hơn nữa món cay Tứ Xuyên của Thanh Hoa, không phải người nào cũng ăn được.
Charles nhìn chằm chằm vào món nem rán trước mặt, anh ta thấy tò mò, gắp cho vào miệng một miếng: “Ừm…đây là món gì vậy, ăn rát ngon.’
Dịch Tuấn liếc mắt nhìn về phía Lạc Cẩn Thi, cô vội vàng đứng dậy giải thích ngắn gọn về tất cả các món ăn trên bàn và cách ăn của nó, người nước ngoài nghe thấy rõ ràng, họ cảm thấy rất hài lòng.
Joseph gật đầu mỉm cười nói: không ngờ cô Lạc là một người nghiên cứu rất nhiều về món ăn, hôm nào rảnh chúng ta có thể trao đổi.”
Lạc Cẩn Thi cuống quít xua tay: “Không được không được, những thứ này tôi đều hỏi đầu bếp trong phòng, chứ thật ra ở nhà tôi là một người không biết nấu ăn.” Đây đúng là sự thật.
Mặc dù cô đã sống một mình nhiều năm, nhưng thật sự cô là một người không biết nấu ăn.
Ăn xong bữa tối, theo quy trình bọn họ đi về phía tháp truyền hình, hơn nữa hình như bên kia đã chuẩn bị xong pháo hoa rồi.
Nhưng mà Joseph lại từ chối: “Tổng giám đốc Cư, cô Lạc, tôi hy vọng cô có thể trao đổi với tôi về chuyện hợp tác trước, đầu tiên chúng ta cần hiểu rõ mục đích của nhau.”
Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi nhìn nhau một chút, tuy họ cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý.
Đối với chuyện hợp tác đầu tiên phải xem tính cách của đối phương, xem có thể xứng đáng hợp tác với nhau hay không, làm cho bọn họ chuẩn bị nhiều hoạt động như vậy, không nghĩ đến Joseph lại yêu cầu bàn bạc xem xét ký hợp đồng nhanh như vậy.
“Vậy chúng ta trở về phòng chuẩn bị một chút, chúng tôi đã sắp xếp một gian phòng cho mọi người, hy vọng mọi người hài lòng với nó.” Nói xong, anh dùng tư thế mời mọi người đi về phía thang máy.
“Tôi sẽ về công ty bên kia trước, xem ra hôm nay bọn họ có thể sẽ đi quan sát công ty một lúc.” Dịch Tuấn nhìn đồng hồ, bây giờ đồng hồ mới đến bảy giờ, cũng không có nhiều thời gian để thảo luận chi tiết về hoạt động.
Lạc Cẩn Thi gật đầu: “Được, vậy nhân tiện, anh tìm hiểu tất cả những dự án trước đây chúng ta đã hợp tác với công ty họ. Tôi nghĩ chắc chắn nó sẽ có ích cho chúng ta.” Cô luôn cảm thấy Joseph không phải là người tốt có thể gửi gắm. Vừa đến phòng nghỉ, Joseph không nhìn vào môi trường trong căn phòng, mà trực tiếp bảo trợ lý lấy tài liệu ra: “Tổng giám đốc Cư, lần này chúng tôi ở Thanh Hoa hơi lâu, nhưng không cần phải đi tham quan du lịch gì đó, trước đây chúng ta đã hợp tác qua với nhau rất nhiều, nên tôi nghĩ lần này tôi hy vọng chúng ta sẽ dành nhiều thời gian hơn cho công việc.”
Lạc Cẩn Thi liếc mắt nhìn Cư Hàn Lâm, bọn họ đã hiểu ra ý của Joseph.
“nếu ông Joseph đã muốn tập trung cho công việc, vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu nói về lần hợp tác này.” Cư Hàn Lâm cũng hiện ra vẻ ngoài chững chạc và trưởng thành, anh đã có nhiều năm rong ruổi trên thương trường, chỉ nhưng đó là đủ rồi.
Vừa mới mở hợp đồng ra, thì Joseph đã nhíu mày, ông ta tỉ mỉ nghiêm túc làm cho Lạc Cẩn Thi cảm thấy ước ao, cô cảm thấy đó là thái độ mà cô rất muốn, làm việc cẩn thận và tỉ mỉ.
Cỗ đã từng muốn trở thành một người cuồng công việc.
Trong cả tiếng rưỡi, Charles đưa nước hai lần, Joseph cũng không nói tiếp, mà ông ta chỉ tập trung nói về công việc với Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi, Charles cũng tập trung hai mươi phút đưa nước vào một lần.
Sau khi nói xong vấn đề, Joseph cảm thấy thoải mái hẳn, bây giờ ông ta cầm cốc nước mà Charles đưa cho mình, uống nó, sau đó vươn vai đứng dậy.
“Cậu Cư, cô Lạc, tôi và trợ lý của tôi muốn đi thăm quan công ty anh một lần.”
Cô cảm giác như mình bị đập một cú một mạnh vào đầu, đúng là Dịch Tuấn vừa nãy đoán đúng ý này, trước đó quay về chuẩn bị, nếu không bây giờ đã tan làm, có ai nghĩ đến ông ta muốn đến công ty tham quan.
Cư Hàn Lâm rất khó hiểu nói: “Ông Joseph, thời gian này hầu như tất cả bộ phận của công ty đã tan làm.” Tuy là anh đã nghĩ đến khả năng này, nhưng anh không ngờ nó thật sự xảy ra.
Joseph cười, ông ta cảm giác rất tự nhiên nói: “Tôi biết cậu Cư vì đến đây đón chúng tôi, đã chuẩn bị rất nhiều làm tôi hơi ngượng ngùng, nhưng mà. bây giờ chính là dáng vẻ chân thật nhất của công ty các cậu đúng không?”
Cư Hàn Lâm hiểu rõ, anh dùng tư thế mời, Lạc Cẩn Thi dẫn bọn họ về phía trước.
Cô đã từng nghĩ người nói chuyện hợp tác bên Pháp ký với cô rất lợi hại, đúng là ông Joseph này là người có kinh nghiệm rất phong phú.
Trên đường đi, có rất nhiều ngọn đèn đã bật nên, xem hoàn cảnh này, chắc mấy ngày tiếp sẽ không có tuyết rơi.
Cư Hàn Lâm một tay cầm vô lăng, một tay nắm tay Lạc Cẩn Thi, hình như điều này mang lại cho cô cảm giác an toàn, dường như Lạc Cẩn Thi bị dọa sợ nên cô vội vàng rút tay về.
Trước mặt người ở bên ngoài, cô không muốn tiết lộ mình và Cư Hàn Lâm đang quen nhau. Có thể là cô chưa nhận ra được, ánh mắt giữa hai người yêu nhau với người thường sẽ khác nhau.