Chương : Giờ phút này cô cũng không hiểu rõ trái tim mình.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy bây giờ mặt mình rất đỏ, nhưng cô nhìn đôi mắt của Cư Hàn Lâm mà không muốn quay mặt đi. Cứ thế sững sờ nhưng lại nói không nên lời, cảm thấy cả người mình đều đang run rẩy.
Dường như thời gian đang đứng im, xung quanh chẳng có tiếng động gì cả.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy cổ họng mình hơi khô, cô nghe được tiếng tim mình đập. Mà tình cảm trong đôi mắt của Lạc Cẩn Thi càng ngày càng nồng đập, vô cùng ấm áp.
“Tôi…” Lạc Cẩn Thi không biết nên nói cái gì, bởi vì bây giờ cô thật sự không hiểu rõ trái tim mình.
Cư Hàn Lâm đưa tay cầm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô mà hỏi: “Em cũng thích tôi đúng không?”
“Reng reng reng.” Điện thoại của Cư Hàn Lâm vang lên.
Lạc Cẩn Thi vội vàng dời mắt đi, thuận tiện muốn rút tay ra ai ngờ Cư Hàn Lâm lại nhấn từ chối không bắt máy, sau đó tiếp tục nắm lấy tay cô rồi nói: “Trả lời tôi, em cũng thích tôi đúng không?”
Lạc Cẩn Thi không ngờ rằng Cư Hàn Lâm sẽ ép hỏi như thế, cô cảm giác có chút khó thở mà quay mặt đi tránh né: “Tôi… tôi không biết, tôi…”
Cư Hàn Lâm chuyển thành nắm bả vai cô: “Vậy em trả lời mấy câu hỏi của tôi được không?” Anh chưa từng nghiêm túc như bây giờ, bởi vì anh cảm thấy đây là một trong những thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Lạc Cẩn Thi gật đầu, cô vừa thẹn thùng vừa căng thẳng.
Cư Hàn Lâm lấy con thỏ nhỏ mà Lạc Cẩn Thi tặng anh ra: “Tại sao em lại tặng tôi cái này? Sao em lại biết sinh nhật tôi.”
Lạc Cẩn Thi không ngờ rằng Cư Hàn Lâm lại giữ nó tới tận bây giờ: “Ngày đó anh đi bên cạnh gọi điện thoại, tôi nghe thấy anh nói sinh nhật cái gì đó. Cho nên, tôi liền… anh đã nói chúng ta là bạn bè mà… cho nên tôi tặng…”
Cô cảm thấy bây giờ mình nói chuyện có chút không mạch lạc nữa rồi. Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cư Hàn Lâm để con thỏ lên bàn rồi gật đầu: “Được, vấn đề tiếp theo.”
Anh nói xong câu đó rồi đột nhiên im lặng, Lạc Cẩn Thi còn có chút thắc mắc thì đột nhiên cảm thấy môi mình âm ấm. Trước mặt cô là mặt của Cư Hàn Lâm, anh nhắm mắt lại, tay thì khoác lên vai cô.
Lạc Cẩn Thi nhận thấy chuyện gì đang xảy ra nên vội vàng đẩy anh, ai ngờ anh lại buông cô ra trước. Cư Hàn Lâm hỏi: “Trong giây phút đó, em đang nghĩ điều gì?”
Lạc Cẩn Thi có chút sửng sốt, vừa nãy ư?
Cô nhớ lại, vừa rồi đầu cô trống rỗng, chẳng nghĩ được cái gì cả. Thế nhưng lại có chút nhớ mong sự mềm mại ấm áp kia.
Cô lắc đầu, mặt đỏ bừng lên.
“Vậy em có ghét nó hay không?” Cư Hàn Lâm lại hỏi.
Lạc Cẩn Thi vội vàng lắc đầu, sao cô lại ghét Cư Hàn Lâm chứ? Lúc sau cô suy nghĩ nửa ngày trời, lại thấy Cư Hàn Lâm cười với mình thì mới nhận ra là tình huống có chút không ổn.
Vừa rồi mình lắc đầu nhanh như thế làm gì chứ?
Mặt cô lại đỏ thêm một độ cao mới, cô cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của Cư Hàn Lâm nhưng chỉ có thể lay ghế mà thôi, không thể đẩy anh ra được.
Cư Hàn Lâm biết Lạc Cẩn Thi ngượng, nhìn dáng vẻ cô lúc này vô cùng đáng yêu nên trực tiếp giang tay ôm cô vào lòng. Anh nghĩ nếu như cô không nhìn anh thì sẽ không căng thẳng.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên bị ôm, cô chưa từng cảm thấy ấm áp như thế bao giờ. Cảm giác được người khác ôm lấy bảo vệ hóa ra tốt đẹp đến thế.
“Tôi sẽ để em yêu tôi.” Cư Hàn Lâm nói rồi cúi đầu vùi vào bả vai Lạc Cẩn Thi, anh cảm nhận nhiệt độ cô mang lại: “Tôi sẽ khiến cho em cam tâm tình nguyện ở bên tôi.”
Lạc Cẩn Thi luôn cảm thấy tình hình lúc này có chút không thích hợp, rõ ràng là cả hai chưa ở bên nhau nhưng lại ôm như thế này có chút không ổn. Nhưng cô lại không nỡ đẩy anh ra. Chẳng lẽ mình thay đổi thật rồi ư? Không còn cứng rắn như xưa nữa?
Có lẽ nói trái tim Lạc Cẩn Thi chưa từng cứng rắn, chẳng qua là bị khóa một khoảng thời gian mà thôi.
“Lạc Cẩn Thi, tôi yêu em.”
Lạc Cẩn Thi nhìn ánh đèn neon ngoài cửa mà bỗng nhiên nhắm mắt lại. Trong lòng cô tràn đầy sự hạnh phúc và ngọt ngào chưa từng có. Cô muốn thuận theo tự nhiên, cho dù con đường tương lai có ra sao cô cũng sẽ không hối hận.
Lâm Dịch Tuấn ngồi ở trong xe, anh ta nhìn lịch sử trò chuyện bị từ chối mà vô cùng lo lắng.
Đầu tiên là bên nhà chính sẽ không đồng ý. Tiếp theo là đối với lợi ích của công ty thì hai người họ cũng không nên ở bên nhau.
Không biết trong lòng anh đã nghĩ đến câu nói này bao nhiêu lần rồi, cũng chẳng biết tương lai sau này là phúc hay là họa.
Điện thoại rung lên, nhìn dãy số lạ hoắc trên màn hình, lại có cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được là của ai, thế là bấm nút nhận cuộc gọi: “Cho hỏi là ai?”
Giọng nói bên kia rất quen thuộc, vừa nghe liền nhận ra: “Ừm, em muốn hỏi, muộn như thế rồi mà Lạc Cẩn Thi vẫn chưa về, cô ấy còn ở công ty tăng ca sao? Em gọi điện thoại cô ấy không nghe máy.”
Lâm Dịch Tuấn nhìn ánh đèn sáng trên lầu, hơi thở dài, tâm trạng chẳng mấy vui: “Cô ấy không sao, đang ở cùng Tổng giám đốc Cư, em đang ở đâu?”
Lý Minh Vi có hơi ngạc nhiên, sau đó do dự một chút, nói: “Em? Em, em đang ở nhà, em chỉ lo cô ấy có chuyện gì, cũng, cùng không có gì đâu… chỉ là, không gọi điện được cho cô ấy nên mới…”
“Chờ anh một lát.” Nói xong anh liền cúp máy, nhân tiện gửi tin nhắn cho công ty vận chuyển nhà.
Tốt nhất tối nay không nên quấy rầy Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi, sáng mai chuyển mọi đồ đạc qua đây là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tâm trạng của Lý Minh Vi lúc này lại có chút sợ hãi, Lâm Dịch Tuấn nói cô đợi anh là có ý gì? Lẽ nào anh muốn đến kiếm cô sao? Nhưng mà, tại sao chứ?
Trong lòng đột nhiên có chút kích động, cũng có chút bất an và căng thẳng.
Cô nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong màn hình điện thoại, mặt đã ửng đỏ. Cô hoảng loạn đứng dậy, lẽ nào, lẽ nào cô đã….
Chưa đến hai mươi phút sau, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô vội vàng chỉnh lại bộ đồ ngủ và mái tóc cho gọn gàng, hắng giọng rồi bước ra mở cửa, vốn tưởng là Lâm Dịch Tuấn, ai ngờ đứng trước cửa lúc này là mười mấy người nam có nữ có.
Cô hơi sững sốt: “Các người…”
“Anh đưa bọn họ đến giúp em và Lạc Cẩn Thi chuyển nhà.” Lâm Dịch Tuấn chen ra khỏi đám người, nhìn Lý Minh Vi: “Ý của Tổng giám đốc Cư là không muốn để cho các người sống ở đây nữa, không an toàn, anh ấy đã giúp các người tìm được một căn nhà tốt hơn.”
Lý Minh Vi nhìn đám người đột nhiên xuất hiện ở cửa, cho dù có nghe Lâm Dịch Tuấn giải thích, nhưng cũng có chút không thể chấp nhận được.
“Nhưng, nhưng mà em không muốn chuyển nhà.” Nãy giờ cô không hề mở hàng rào chống trộm, cảm giác giống như bên ngoài có một đám cường đạo đang đứng vậy: “Có thể thương lượng một chút không?”
Mặc dù bên này cách xa trường học, với cũng hơi xa công ty một xíu, nhưng cô sống ở đây đã quen rồi, căn bản không thể rời đi được, huống hồ qua mấy ngày nữa cô phải ra tỉnh ngoài thực tập…
Lâm Dịch Tuấn nhận thấy vẻ hoảng loạn trong mắt cô, bất lực lắc đầu: “Sao không chuyển chứ? Em không cảm thấy… ở đây không thuận tiện sao?” Đương nhiên, anh cũng hiểu được phần nào hoàn cảnh của Lý Minh Vi.
“Em…” Cô vẫn ấp a ấp úng, cho dù Lạc Cẩn Thi có dọn đi, chắc cũng là thường tình, nhưng muốn cô dọn cùng qua đó thì…
“Em còn băn khoăn gì sao?” Thấy cô do dự, Lâm Dịch Tuấn ít nhiều cũng hiểu được một số vấn đề.
Lý Minh Vi mỉm cười, lần này bình tĩnh lại được đôi chút: “Như vậy đi, nếu Cẩn Thi đồng ý, các người chỉ cần dọn đồ cô ấy đi là được rồi, em không qua đó đâu, dù sao, qua mấy ngày nữa cũng phải đi rồi.”
Lâm Dịch Tuấn sững sờ: “Đi? Đi đâu?”
Lý Minh Vi cắn môi, nhún vai nói: “Đi thực tập ở nơi khác, có thể không về một thời gian, đến lúc đó, cũng sẽ không về căn nhà này nữa.” Xoay đầu nhìn xung quanh, cô mới nhớ ra mở khóa chống trộm cho mọi người. “Các người vào đi, mấy chị đi theo tôi qua đây thu dọn đồ đạc của Lạc Cẩn Thi đi”.
Sau đó, cô dẫn mấy người kia vào phòng ngủ của Lạc Cẩn Thi.
Lâm Dịch Tuấn đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng đột nhiên có cảm xúc khác lạ: “Này!” Cuối cùng anh gọi cô lại: “Đợi lát dọn xong, em xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Nói xong, anh xoay người bước xuống lầu.
Lý Minh Vi cảm thấy hơi kỳ lạ, người này còn tìm cô là muốn nói chuyện gì chứ?
Kết quả hoàn toàn không ngờ tới được. Sau khi giúp Lạc Cẩn Thi thu dọn đồ đạc, cô còn căn dặn đồ nào nên đặt nhẹ nhàng, đồ nào dễ vỡ, sau đó xuống lầu thì phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn ngồi trong xe, Lý Minh Vi siết chặt bộ đồ ngủ, cố chịu cơn gió lạnh rét mà gõ cửa sổ: “Này! Có chuyện gì vậy?”
Lâm Dịch Tuấn nhìn cô qua lớp cửa kính, ngoắc tay ra hiệu cho cô lên xe.
Lý Minh Vi cảm thấy cũng không tệ, bên ngoài trời lạnh như vậy vào trong xe nói chuyện vẫn tốt hơn, kết quả cô vừa bước lên xe ngồi, Lâm Dịch Tuấn làm bộ dạng kỳ quái liếc cô, còn tỏ thái độ thờ ơ.
Trong vài giây tiếp theo, chiếc xe khởi động với tốc độ rất nhanh lao ra cách đó mười mét, khi Lý Minh Vi phản ứng lại thì đã cách cửa tòa nhà rất xa rồi.
Cô nắm chặt tay nắm cửa xe, kinh hãi nhìn anh: “Anh, anh, anh… anh làm gì vậy? Gạt bán em à? Anh lái xe về đi!” Cô vừa vặn dùng hai tay bấu víu vào Lâm Dịch Tuấn không cho anh lái xe đi.
Nhưng mấy vụ án trong phim nhắc nhở cô, một khi làm rồi sẽ xảy ra tai nạn! Cho nên cô chỉ đành yên lặng, bám chặt vào tay nắm cửa.
Đương nhiên, tốc độ xe cũng khá kinh, thật sự không biết anh có phải là kẻ điên không nữa, nửa đêm nửa hôm rồ ga như thế không phạm pháp sao?
Cô ở bên cạnh luyên thuyên hồi lâu, Lâm Dịch Tuấn mới thốt ra được hai chữ: “Ngồi yên.”
Sau đó, xe lao như vũ bão, Lý Minh Vi cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt: “Anh, anh muốn ôm nhau chết chung sao? Anh… anh đây là muốn làm gì chứ? Trợ lý Lâm… anh, anh còn trẻ tuổi, những năm tháng rực rỡ còn chờ ở phía trước, tại sao…”
“Câm miệng!” Lâm Dịch Tuấn liếc cô một cái, ồn ào chết đi được.
Lý Minh Vi nghĩ thầm, đã lên “thuyền trộm” rồi, chi bằng chờ xem anh ta rốt cuộc muốn làm gì, cho nên đành yên lặng.