Chương : Rốt cuộc vì sao phải đi?.
Nghĩ đến những sai lầm Lạc Cẩn Thi đã phạm vào, anh vì cô mà đổ mồ hôi lạnh.
Trong phòng, hai người đứng cách xa nhau tận năm mét.
Lạc Cẩn Thi rốt cuộc cũng biết cánh cửa trong góc phòng thông đến chỗ nào. Hóa ra trong văn phòng tổng giám đốc to như vậy còn có thể cất giấu một cái phòng nghỉ to như phòng trọ.
Nhưng giờ phút này cô hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện khác. Cảnh tượng vừa xảy ra còn chưa tan biến đi mà không ngừng lặp lại trong đầu, cô cảm thấy mặt mình còn đỏ hơn cả mặt trời trên bầu trời, ngay cả độ nóng cũng thế.
Tức giận của Cư Hàn Lâm vẫn không hề giảm bớt, anh vừa thở hổn hển vừa nhìn kĩ cô, bên miệng anh vẫn còn vương chút dấu son của cô.
“Cô…rốt cuộc vì sao phải đi?” Hồi lâu, Cư Hàn Lâm rốt cuộc cũng mở miệng, thấy cô vẫn cúi đầu không dám nhìn mình, anh nghĩ nên để anh đánh vỡ cục diện này.
Lạc Cẩn Thi đứng vô cùng câu nệ, gắt gao cúi đầu nhìn xuống mặt đất, hai tay ở hai bên nắm chặt thành nắm đấm: “Tôi, tôi không muốn…tiếp tục mang tới phiền phức cho công ty. Dù sao tôi vừa mới tới đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
Cô cảm thấy mình mắc nợ Cư Hàn Lâm, mặc nợ công ty, còn có Thúy Hoa nữa, cho dù không có quan hệ với cô thì cuối cùng vẫn phải rời khỏi.
Có lẽ cô tới nơi này đã là một sai lầm rồi.
Nghĩ đến Thúy Hoa, nghĩ đến chuyện tấm chi phiếu kia, cô lấy một phong thư từ trong túi áo ra, đưa về phía trước: “Đây là thứ Thúy Hoa nhờ tôi trả lại cho anh. Cô ấy nói mười hai tỷ còn lại cũng không cần, anh đã giúp cô ấy rất nhiều.”
“Chuyện của người khác không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn biết, có phải cô muốn rời khỏi tôi không?” Cư Hàn Lâm cảm giác cảm xúc trong lòng mình đã không thể áp chế được nữa. Anh tiến lên từng bước, lại không nghĩ rằng Lạc Cẩn Thi lại rất nhanh lui về phía sau.
Anh nhăn mày lại, bước thêm vài bước để bức cô đến góc tường, một lần nữa giam cô giữa tường và mình: “Lạc Cẩn Thi, cô còn không hiểu được ý của tôi sao? Vì sao tôi phải dùng trăm phương nghìn kế để đưa cô đến bên cạnh tôi, vì sao cô lừa tôi mà tôi vẫn dùng trăm phương nghìn kế để lo lắng cho cô chu toàn? Cô cho rằng tôi để cho cô làm trợ lý của mình là thật sự để cô trả nợ sao?”
Thân thể của Lạc Cẩn Thi co rút lại, chậm rãi ngẩng đầu lại, nhưng rốt cuộc cũng không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể nhìn trộm anh: “Tôi, tôi không ghét anh, cũng không muốn rời khỏi anh. Về việc…về việc vì sao phải từ chức, tôi…vừa rồi tôi đã nói rõ ràng rồi.”
Cư Hàn Lâm còn lâu mới không tin chuyện vì lợi ích công ty mà từ chức, anh chỉ muốn biết trong lòng cô nghĩ như thế nào thôi.
“Nhưng vừa nãy tôi đã bày tỏ ý tứ của mình rồi, dù vậy cô vẫn muốn đi sao?”
Lạc Cẩn Thi tiếp tục cúi đầu: “Tôi, tôi đã mua vé xe, tôi muốn…”
“Lạc Cẩn Thi.” Cư Hàn Lâm đánh gãy lời nói của cô, vô cùng nghiêm túc nhìn cô, một tay giữ lấy cằm cô bắt cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt của anh: “Tôi có lời muốn nói với cô, cô nhìn tôi đi.”
Thanh âm của anh không có tính công kích như bình thường, ngược lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng vô cùng ôn hòa.
Lạc Cẩn Thi không dám nhìn anh, nhưng bị ép nên chỉ có thể nhìn thẳng vào anh. Tay để bên hông nhẹ nhàng run rẩy, ửng hồng trên mặt không hề tan biến, sự việc quá mức vội vàng khiến cô căn bản chưa từng nghĩ tới.
Nhìn cô, Cư Hàn Lâm lần đầu tiên cảm thấy hóa ra có lúc mình đối mặt với người khác sẽ khẩn trương như vậy, nhất là lời nói tiếp theo anh muốn nói vậy mà khó mở miệng như vậy.
“Tôi nghĩ, tôi đã thích em rồi.”
Ánh mắt Lạc Cẩn Thi sáng ngời, nhưng càng nghĩ trong lòng càng khiếp sợ. Cô chưa từng nghĩ chuyện sẽ thành thế này. Tuy rằng mỗi lần thấy ánh mắt anh nhìn mình đều có một loại cảm xúc nào đó, nhưng cô không thể ngờ đến cuối cùng là loại kết quả này.
Cô sửng sốt, giống như đã bị dọa tới rồi, cử động cũng không dám cử động.
Cư Hàn Lâm lại tới gần thêm một chút, nghiêm túc nhìn ánh mắt cô: “Lạc Cẩn Thi, tôi thật sự thích em. Tôi không biết là từ khi nào thì bắt đầu thích em, nhưng mỗi một lần, mỗi lần em đẩy tôi ra, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu. Tôi nghĩ rằng đây là do tôi muốn chiếm hữu thôi, cho đến khi vừa rồi tôi biết em phải rời đi.”
Mất đi rồi mới hiểu được phải trân trọng, nhưng hắn không muốn để cho mình hối hận.
Đợi nửa ngày, Lạc Cẩn Thi cũng không nói gì cả. Thật ra cả người cô đang chìm trong hoang mang: “Tôi, tôi…tôi không biết nên nói gì. Anh để tôi suy nghĩ một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút…”
Cư Hàn Lâm chậm rãi buông cô ra, lui về sau từng bước. Khi làm động tác này, không ngờ trong nội tâm lại vô cùng luyến tiếc. Giờ phút này anh nhìn thấy cô đứng trước mặt mình, hận không thể một khắc cũng không tách nhau ra.
Vài giây sau, Lạc Cẩn Thi đột nhiên vội vàng lách ra khỏi anh mà chạy ra ngoài cửa. Nhìn bóng dáng của cô, anh chỉ cảm thấy đáng yêu đến cực điểm.
Lúc lau vết son ở miệng, anh vẫn còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào lúc nãy. Xem bộ dạng nai con nũng nịu đùa nghịch của cô, một chút tức giận anh cũng không thể làm được.
Bên này, Lạc Cẩn Thi vừa chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc đã chạy thẳng đến nhà vệ sinh. Cô đã bất chấp việc có người nhìn thấy cô, hiện tại chỉ muốn yên lặng một chút, cẩn thận ngẫm lại vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa mới tiến vào chỗ bồn rửa tay, cô đã nhìn thấy vài đồng nghiệp ở phòng trợ lý, cô nở nụ cười lập tức đi vào một phòng.
Tiếng nghị luận bên ngoài vẫn truyền vào, nhưng bọn họ ngại cô ở đây nên cũng không dám lớn tiếng, cô cũng không nghe ra được cái gì.
Cảnh tượng vừa rồi nháy mắt chiếm hết đầu óc cô, là thật sao? Cô cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy. Cư Hàn Lâm thích cô, Cư Hàn Lâm vậy mà lại thích cô.
Hiện tại cô mới dám sờ mặt mình. Trời lạnh như vậy, nhưng lại nóng đến mức có thể nướng khoai. Cô đã có vài năm kinh nghiệm sống lăn lộn ở ngoài, cũng không nghĩ rằng lại không xong như vậy.
Nhưng mà, Cư Hàn Lâm thích cô thật lòng sao?
Thật ra lúc anh không nói gì thì cô còn không nghĩ đến phương diện kia. Nhưng anh nói như vậy, chính cô cũng động tâm. Chẳng lẽ mình cũng có tâm tư như vậy với anh sao?”
“Chị Đỗ, Lạc Cẩn Thi hình như bị tổng giám đốc mắng. Vừa rồi bọn họ đi từ phòng trợ lý ra, tổng giám đốc có vẻ tức giận.” Thanh âm rất quen thuộc, chính là một cô gái còn trẻ cách mình không xa.
Thanh âm Đỗ Tương Dao vẫn thành thục ổn trọng như trước, nhưng lần này mang theo chút lo lắng: “Biết chuyện gì không? Sáng sớm như vậy, cô ấy còn mới bị thương, tổng giám đốc Cư sao lại…”
“Không biết nữa, chẳng lẽ có người tiết lộ cơ mật công ty?”
Lạc Cẩn Thi cuối cùng vẫn an tâm. Cô chỉ sợ vừa rồi có người nhìn ra cái gì không đúng rồi lại nghĩ sâu xa, hiện tại mọi người đều nghĩ rằng cô bị Cư Hàn Lâm mắng.
Thật vất vả chờ mọi người bên ngoài rời đi, Lạc Cẩn Thi mới dám đi ra. Cô nhìn chính mình trong gương, hai má vẫn hồng hồng, son môi bị mất màu ở vài chỗ, rõ ràng là bộ dạng “bị chà đạp”.
May mắn vừa nãy mình cúi đầu đi vào, nếu không đã sớm bị người khác nghị luận rồi.
Đẩy cửa phòng trợ lý ra, không khí ban đầu còn hơi náo nhiệt lập tức an tĩnh lại. Lạc Cẩn Thi đương nhiên biết lý do vì sao, vội vàng im lặng trở lại vị trí của mình.
Đỗ Tương Dao đi giày cao gót chậm rãi đi tới, thấy bộ dạng kinh hồn bạt vía của cô, đặt một tập văn kiện lên bàn cô, quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?”
Lạc Cẩn Thi nửa mơ nửa tỉnh ngẩng đầu nhìn Đỗ Tương Dao một cái, cười lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì…Đây là cái gì?” Cô nhìn văn kiện trên bàn, không hiểu được cô ấy có ý gì.
Đỗ Tương Dao à một tiếng: “Đây là trợ lý Lâm bảo tôi đưa cho cô, nói là một số chi tiết mới trong hạng mục ở thành nam, bảo cô có thời gian thì đi tìm giám đốc tập đoàn Thiên Phong thương lượng một chút.”
Lạc Cẩn Thi gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Đỗ Tương Dao nở nụ cười, thắc mắc nhìn thùng giấy trên bàn cô, rõ ràng là có ý muốn rời khỏi: “Cô muốn đi đâu? Đi chỗ nào?”
Lạc Cẩn Thi nhìn thùng trên bàn, đột nhiên không biết nên giải thích thế nào.
Đột nhiên Lâm Dịch Tuấn đẩy cửa tiến vào, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Lạc Cẩn Thi, sắp xếp đồ trên bàn cô một chút, cầm mấy thứ đó đến tìm tôi.” Nói xong, anh nhìn lướt qua những người trong phòng trợ lý, xoay người rời khỏi.
Cậu trai có ngoại hình hơi nữ tính nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Không phải là tổng giám đốc muốn đuổi việc Lạc Cẩn Thi chứ? Cô rốt cuộc đã làm gì vậy? Để cho tổng giám đốc tức giận như vậy?”
Đỗ Tương Dao càng thêm nghi ngờ nhìn Lạc Cẩn Thi, không phải vừa mới nói để cho cô đi bàn chuyện làm ăn với Thiên Phong sao? Có lẽ không có khả năng cho từ chức đâu.
Lạc Cẩn Thi mếu máo, đặt văn kiện vào trong thùng, tiếp theo liền vội vàng rời khỏi vị trí trong phòng trợ lý.
Cô cũng không hiểu Cư Hàn Lâm muốn làm cái gì, lòng cô còn chưa bình tĩnh lại sau chuyện vừa phát sinh đâu.
Mới vừa ra khỏi cửa phòng trợ lý, cô mới phát hiện Lâm Dịch Tuấn đang đứng cách đó không xa, hình như đang chờ cô. Anh quay đầu nhìn cô, hơi mỉm cười với cô: “Đi theo tôi.”
Nói xong, anh đi về một hướng nào đó, Lạc Cẩn Thi vội vàng đuổi theo. Đã xảy ra chuyện như vậy rồi, cô đột nhiên không biết có nên nói chuyện từ chức hay không.
Cơ Hàn Lâm đã nói như vậy, dù vậy cô vẫn muốn đi hay sao?
Giờ khắc này, cô im lặng nói thầm trong lòng.
“Về sau, đây là văn phòng chuyên dụng của cô. Phòng trợ lý tổng giám đốc ở ngay bên cạnh, có việc tìm tôi thì ra khỏi cửa có thể nhìn thấy rồi.” Nói xong, Lâm Dịch Tuấn lấy tấm vải trên sô pha ra: “Cô sắp xếp đồ vật ở đây một chút, xong rồi thì đi tìm tổng giám đốc Cư.”
“Anh ấy… Tổng giám đốc Cư muốn gặp tôi?” Hiện tại cô có hơi sợ hãi nhìn thấy Cư Hàn Lâm, không biết vì sao nữa.
Lâm Dịch Tuấn giống như không có kiên nhẫn: “Cô sắp xếp nhanh một chút, buổi chiều còn đến tập đoàn Thiên Phong nữa.” Dứt lời, anh liền rời khỏi.
Lạc Cẩn Thi mím môi nhìn một vòng quanh văn phòng mới của mình, thật sự không tính là nhỏ. Ngoại trừ bàn làm việc như bình thường thì còn có một bộ ghế sô pha, một giá sách cao ngang một người, bên trong có không ít sách về tập đoàn, còn có một ít đồ trang trí nhỏ, thậm chí phía dưới ngăn tủ trong suốt còn có một vài chai rượu vang.
Đây là hành động gì vậy? Lạc Cẩn Thi có chút nhìn không hiểu.
Cô vừa sắp xếp lại đồ vật vừa thất hồn lạc phách, lát nữa còn phải gặp Cư Hàn Lâm, thật không biết nên nói gì. Hiện tại cô nghĩ, nếu tất cả chưa từng xảy ra thì tốt rồi.
Cư Hàn Lâm vẫn là tổng giám đốc Cư, Lạc Cẩn Thi vẫn là trợ lý nhỏ. Nếu hôm nay cô không quyết định từ chức, có phải sẽ không xảy ra chuyện gì không? Nhưng mà, Cư Hàn Lâm thật sự đã thích mình từ lâu sao?
Từ lần đầu tiên nhìn thấy?
Sửng sốt nửa ngày, vẫn do điện thoại rung mới khiến cô tỉnh lại. Nhìn màn hình điện thoại, cô thở nhẹ một hơi: “Này, cô…đã trở về rồi à?”