Trên đường từ thành phố Hà Minh đi đến trại trẻ mồ côi đó cũng mất tầm tiếng và chưa kể tới việc phải dừng lại ở bao nhiêu chốt đèn giao thông.Thẩm Mộ Diễn vì không thể chờ thêm cứ thế mà tăng tốc khiến Thư Trạch chạy theo phía sau xe của anh cũng phải toát mồ hôi, tới một nơi đột nhiên anh rẽ phải vào một con đường tối và xung quanh cũng không có nhà.
Ở phía sau Thư Trạch ban đầu cũng thắc mắc nhưng nhìn kĩ lại anh mới biết đây là con đường tắt mà chỉ có Tuyết Như và Thẩm Mộ Diễn biết ,con đường này nếu người khác không biết sẽ rất khó tìm hướng ra .
[...]
Sau một lúc thì cũng đã đến nơi.Thẩm Mộ Diễn phanh xe " kít......." tiếng phanh xe của anh rất lớn .Anh mở cửa bước xuống xe nhưng đôi chân không còn đứng vững nữa .Thư Trạch biết cảnh tượng này cả đời Mộ Diễn và anh sẽ không bao giờ quên được , Tuyết Như cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như hoa và hiền hậu ấy đang nằm giữa đường và trên một vũng máu đỏ tươi khiến cho người khác nhìn vào cũng không khỏi kiếp sợ.
Mộ Diễn đôi chân run run của anh từ từ bước về phía Tuyết Như , có vẻ như từng bước chân của anh đều rất nặng nề.Lại đến chỗ của cô đang nằm trên vũng máu đỏ tươi đó ,Mộ Diễn ngã quỵ xuống .
- " Tuyết Như...... Tuyết Như ,tỉnh lại đi em."
Tuyết Như dù mê man nhưng nghe giọng nói này của anh cô cố gắng mở mắt ra nhìn anh ,vì cô biết mình không chịu được nữa rồi.Còn Thư Trạch thì gọi điện thoại cho cấp cứu nhưng họ không biết đường tới đây nên có lẽ sẽ mất khoảng tiếng .Trại trẻ mồ côi này nằm cách xa thành phố rất nhiều nên sẽ ít ai biết đến nó.
Cô cố gắng đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của Thẩm Mộ Diễn.
- " Thẩ....m..... Thẩm Mộ Diễn đừng khóc ,nếu anh khóc...s....ẽ....sẽ rất xấu đó."
- " Anh yên tâm....nế....u....nếu em chết thì e....m.......em cũng không cô đơn đâu ,con cũng ở bên cạnh em m....à.....mà."
Giọng nói của cô khàn đi.
- " Tuyết Như em không được chết .Anh chưa cho phép em chết ,anh đã nói sẽ yêu em đến khi nào anh không thể nữa mà .Sao em lại bỏ anh đi."
Thư Trạch vì thấy cô mất máu quá nhiều anh liền lên tiếng nói.
- " Thẩm thiếu gia chúng ta nên đưa phu nhân đi cấp cứu nhanh thôi ,cô ấy mất máu quá nhiều rồi."
- " Không....khô.....ng....không cần đâu ,tôi trước sau dù gì cũng chết thôi, dù có tới bệnh viện cũng không....kh...ông.... không kịp đâu."
Mộ Diễn thấy Thư Trạch nói đúng nên anh liền bế cô lên xe.Trên đường tới bệnh viện Tuyết Như hình như còn điều gì đó muốn nói ,cô cố gắng kêu .
- " Mộ Diễn....Mộ Diễn."
- " Em muốn nói gì ?"
Tuyết Như tiếp tục nói.
- " Em biết em không còn nhiều thời gian.Em chỉ muốn nói trước đây em tiếp cận anh khi em còn làm nhân viên của quán cafe do biết gia thế của anh giàu nên muốn nhờ anh giúp em tìm em gái ,lúc đó em cũng chưa hề yêu anh......"
Anh không vội ngắt lời vì anh biết cô gái này còn nhiều điều muốn nói .
- "......Thẩ....m......Thẩm Mộ Diễn nhưng sau đó không biết từ khi nào em đã yêu anh .Hôm na....y.....nay em muốn anh giúp em đi tìm em gái , đây là sợi dâ...y.....dây chuyền trong đó có hình của em và con bé anh giúp em nha, mỗi năm đến ng....ày.....ngày này anh hãy đến trại trẻ mồ côi phụ mẹ nuôi của e....m......em chăm sóc những đứa trẻ, anh hứa đi."
- " Anh hứa.....anh hứa Tuyết Như anh hứa !"
[...]
Sau khi đến bệnh viện,các bác sĩ cố gắng cấp cứu cho cô .Thư Trạch cùng Thẩm Mộ Diễn đều rất lo lắng cho cô ,một lúc sau đèn của phòng cấp cứu tắt.Bác sĩ từ bên trong đi ra.Mộ Diễn liền đi tới hỏi.
- " Bác sĩ vợ tôi cô ấy thế nào rồi."
Bác sĩ chỉ biết lắc đầu thở dài.
- " Xin lỗi ! chúng tôi đã cố gắng hết sức .Do vết đâm quá sâu cộng thêm một cú tông mạnh khiến bệnh nhân mất máu quá nhiều, người nhà nên chuẩn bị tâm lý."
Mộ Diễn không tin những gì anh nghe thấy ,anh loạn choạng đi vào bên trong .Thư Trạch thấy vậy cũng đi theo sau.
- " Tuyết Như là em đang lừa anh có đúng không ,em nói đi Tuyết Như.....em chỉ đang lừa anh thôi."
- " Thẩm thiếu gia."
Mộ Diễn hôn lên trán của Tuyết Như.
- " Tuyết Như anh.....anh xin lỗi .Là tại anh ,nếu anh đi đón em sớm hơn thì em sẽ không xa anh như vậy .Anh xin lỗi."
Thư Trạch chỉ biết đứng phía sau nói.
- " Thẩm thiếu gia anh bình tĩnh lại đi ....chúng ta còn phải lo hậu sự cho phu nhân nữa."
- " Thư Trạch cậu nói cho tôi biết xem làm sao tôi có thể bình tĩnh được khi mà đây là một xác hai mạng.Nếu là cậu thì cậu có bình tĩnh nổi không hả."
Thư Trạch chỉ biết im lặng không nói gì.
[...]
Kế từ khi Tuyết Như mất đến giờ ,năm nào gần tới ngày giỗ của cô anh cũng không thể quên chuyện đó.Thẩm Mộ Diễn ngồi trong phòng làm việc mà đầu óc cứ thất thần và như là người mất hồn.
- " Thẩm thiếu gia...Thẩm thiếu gia có người muốn gặp anh."
- " Là ai ! cho họ vào đi."