"Vợ ơi, em về chưa, anh về rồi nè!" Người nào đó sau một ngày làm việc liền lon ton như một đứa trẻ chạy vội vào trong nhà tìm vợ mình.
Theo thói quen thì giờ này Mạc Hy Tuyết cũng đã trở về rồi, cho nên ai kia mới hào hứng đến như thế.
Vừa đặt chân vào trong nhà, Phương đại Khiêm nhìn thấy vợ mình đang đọc báo thì phải, cô vắt hai chân lên ghế, váy bị kéo lên để lộ ra đôi chân trắng muốt, cả người của anh tự nhiên nóng bừng bừng.
Người đàn ông còn có chút bực bội, ở đây sao cô dám ăn mặc lộ liễu như vậy chứ? Lỡ như để tên nào đó nhìn thấy thì phải làm sao đây? Vợ anh thì chỉ anh được phép nhìn thôi.
Gọi mấy câu mà Mạc Hy Tuyết chẳng trả lời, mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại trên tay.
Phương Từ Khiêm hậm hực ngồi xuống bên cạnh cô, anh phồng mồm trợn má, "Bà xã à, em có biết là chồng em về nhà được một lúc rồi không? Mau hôn chào anh về đi."
Mạc Hy Tuyết đang chuyên tâm thì bị làm cho giật mình, đã thế Phương Từ Khiêm lại tóm lấy tay cô mà lay lay nữa, cô liền lườm anh một cái, "Phương Từ Khiêm, anh về thì đi tắm đi, đừng có mà quấy nhiễu em nữa.
Nhìn xem Phương thiếu bây giờ có khác đứa trẻ là mấy không?"
Khi xưa Phương Từ Khiêm chỉ trêu chọc cô một chút rồi thôi, nhưng bây giờ trông anh giống một đứa trẻ đang đòi kẹo vậy đấy.
"Anh không biết đâu!" Người đàn ông vùng vằng, "Bà xã, hôn anh đi mà.
Hôm nào về em cũng hôn anh hết, sao tự dưng nay lại bỏ rơi anh vậy? Có phải em chán anh rồi không?"
Khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết đỏ rần, cô chỉ muốn cầm một miếng giẻ nhét vào mồm tên này thôi.
Người giúp việc vẫn còn ở trong nhà đó, vậy mà Phương Từ Khiêm lại dám nói ra mấy lời như vậy.
Nói đến người giúp việc mới nhớ, Phương Từ Khiêm thuê họ về đây là vì không muốn để Mạc Hy Tuyết vất vả.
Dù sao cả hai người cũng vướng chuyện công ty, vì lo Mạc Hy Tuyết vất vả nên Phương Từ Khiêm mới làm như vậy.
Ban đầu Mạc Hy Tuyết không đồng ý, nhưng dường như Phương Từ Khiêm rất kiên quyết, cô cũng không ngăn nổi.
"Em cảnh cáo anh, đừng có mà nhiều lời.
Bà đây hôm nào vui thì sẽ cho anh vui, còn nay em đang bực mình đấy, anh tốt nhất đừng có đụng vào em.
Nếu không tuần này anh cứ xác định chia phòng đi nhé!" Mạc Hy Tuyết nhấn mạnh từng chữ, ép con người vô sỉ mặt dày kia phải nghe.
Hôm nay cô tới tháng, đang cần phải tịnh tâm, ấy vậy mà Phương Từ Khiêm cứ thích chọc cô.
Chẳng lẽ anh không biết đừng dây vào phụ nữ đến tháng hay sao?
Phương Từ Khiêm kêu lên mấy tiếng đau đớn, khuôn mặt đầy ai oán, "Đau đau.
Bà xã, anh đau.
Em mà còn véo mạnh như vậy thì tai chồng em sẽ bị đứt ra đấy." Kể từ khi Mạc Hy Tuyết trở về nhà, người đàn ông này dường như biến thành một con mèo con vậy, trong khi ngoài đường anh chính là hổ dữ.
Mạc Hy Tuyết cũng vô cùng cứng rắn.
Một khi cô đã quyết định điều gì thì cho dù Phương Từ Khiêm có năn nỉ hay làm ra bộ dạng đáng thương như thế nào cô gái ấy cũng không đồng ý.
Ví dụ như trước đây, Mạc Hy Tuyết chỉ làm bộ một lát rồi thôi, vì chuyện phòng the của hai người.
Đêm nào Phương Từ Khiến cũng như thú dữ ăn cô chẳng còn một mảnh xương nào cả.
Nhưng khi ấy, ai đó chỉ cần mặt dày một chút là Mạc Hy Tuyết mềm lòng ngay.
Nhưng bây giờ, mỗi đêm, cô chỉ cho Phương Từ Khiêm chạm vào mình duy nhất một lần, nếu người đàn ông này không tuân thủ, cô sẽ trực tiếp đuổi anh ra ngoài luôn.
Cho dù người nào đó có bĩu môi, làm ra bộ dạng đáng thương, Mạc Hy Tuyết chỉ quăng cho anh một cái nhìn lạnh lẽo, Phương Từ Khiêm liền sợ hãi ngậm miệng lại.
Nhưng sau những khó khăn trải qua, cuộc sống hôn nhân của hai người càng trở nên muôn màu muôn vẻ hơn.
Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết càng ngày càng hiểu nhau, họ quấn quýt với nhau mọi lúc mọi nơi hệt như đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Cứ những lúc không phải làm việc, Phương Từ Khiêm sẽ dính chặt lấy Mạc Hy Tuyết chẳng rời nửa bước, cứ như anh sợ rằng người con gái ấy sẽ chạy mất vậy đấy.
Tình cảm ngày một bền chặt, hơn nữa, bây giờ, chỉ cần có gì hiểu lầm, họ sẽ nói với nhau trực tiếp luôn, không để cho chuyện khi xưa xảy ra nữa.
Hôn nhân mỹ mãn là thế, nhưng mà điều làm cho Phương Từ Khiêm cảm thấy hơi bực bội đó chính là, dạo gần đây ngày nào Vương Khải Trạch, bạn thân của anh cũng đến nhà anh ăn cơm trực.
Tên này thậm chí còn chẳng để tâm đến chuyện làm một chiếc bóng đèn chiếu sáng giữa anh và Hy Tuyết.
Nhiều khi muốn gần gũi với vợ một chút thì lại bị Vương Khải Trạch phá hoại.
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi hậm hực nhìn tên đang ngồi ăn trực ở trước mặt, hận không thể đạp một phát cho Vương Khải Trạch bay ra bên ngoài, "Tôi đã khỏe lại rồi, cũng uống thuốc đầy đủ, cậu còn đến đây làm gì? Vương Khải Trạch, hai vợ chồng mình không hoan nghênh cậu đâu, mau nhanh chóng biến về giùm cái."
"Ơ, rõ ràng là Hy Tuyết vô cùng chào đón mình mà, sao cậu lại nói thế?" Vương Khải Trạch còn cười được trong khi thấy sắc mặt của bạn mình đã đen như cái đít nồi rồi, ấy vậy mà anh lại còn khiêu khích, "Hy Hy à, cô nói có đúng không?"
Thật ra, Vương Khải Trạch cũng biết Mạc Hy Tuyết là Lạc Hy Hy.
Phương Từ Khiêm nói với anh sau khi cô gái này bỏ đi một thời gian, cho nên bây giờ anh mới thoải mái gọi cô như vậy.
"Ừ!" Tiếng nói của Mạc Hy Tuyết vọng ra từ phòng khách!"
Ai đó liền cợt nhả, "Cậu thấy chưa?" Nhìn bộ dạng hiện tại của Phương Từ Khiêm, Vương Khải Trạch vô cùng hả hê đấy.
Sau bao nhiêu lần bị hoạnh hoẹ không làm gì được, cuối cùng cũng có ngày anh làm cho tên đang ngồi trước mặt kia tức nhưng chẳng thể làm gì mình rồi.
Sắc mặt Phương Từ Khiêm khó coi đến mức không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Chết tiệt.
Người đàn ông chửi thề một câu, hai mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Vương Khải Trạch.
Chính vì tên này được sự yểm trợ của vợ anh nên Phương Từ Khiêm mới không dám làm gì cậu ta đây.
Tên này cũng giỏi thật, đã biết anh sợ Mạc Hy Tuyết nên cố tình làm như vậy đây mà.
Nhưng Hy Hy cũng thật là, cô đã biết là anh sẽ nổi cơn ghen khi có người đàn ông nào đến gần cô, thế mà cô lại đồng ý để cho Vương Khải Trạch thường xuyên đến đây.
Vương Khải Trạch cảm thấy mình sắp không ổn, người đàn ông này liền tỏ ra vô tội, "Thôi mà bạn tôi! Cậu đưa được vợ yêu về nhà cũng là do mình giúp cậu bày kế mà, mời mình ăn mấy bữa cơm có sao đâu." Ừ thì trước đây là anh giúp Phương Từ Khiêm theo đuổi lại vợ, mấy chiêu trò mặt dày cũng đều là do Vương Khải Trạch bày ra mà.
"Biến ngay!" Phương Từ Khiêm tức suýt nữa thì hộc máu, "Vương Khải Trạch, có tin là mình sẽ bẻ gãy răng cậu hay không?"
Người nào đó sợ hãi ngậm miệng tiếp tục ăn cơm