"Hy Tuyết, bông hoa kia đẹp nhỉ? Hay chúng ta qua đó hái đi!"
"Phương Từ Khiêm, anh đừng có mà vớ vẩn, bệnh viện trồng hoa để cho anh hái à? Cẩn thận cái mạng của anh đấy!"
Mạc Hy Tuyết liền trừng người đàn ông một cái.
Phương Từ Khiêm hôm nay đột nhiên dở chứng đòi ra ngoài để hít thở không khí, rồi còn ngang ngược muốn làm những chuyện vớ vẩn nữa chứ.
Nói thật là Mạc Hy Tuyết sắp hết chịu nổi người đàn ông này rồi.
Hai người đứng đó chành chọe với nhau mà không biết được rằng ở phía xa xa, có một ánh mắt căm thù đang hướng về phía Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết.
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt, thì chắc chắn những tia máu đỏ ngầu hằn lên trong mắt của người phụ nữ đó sẽ giết chết những người lượn lờ ở trước mặt mình.
Đó chính là Mạc Hy Vân.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của cô ta thật sự là quá thảm hại.
Quần áo thì bẩn thỉu, rách rưới, mặt mũi lấm lem.
Bộ dạng hiện tại của cô ta chẳng một ai có thể nhận ra đây chính là vị tiểu thư được cưng chiều vô hạn của nhà họ Mạc cả.
Cô ta không khác gì một kẻ ăn mày.
Vì người phụ nữ đó đang phải nhận lấy lệnh truy nã từ phía cảnh sát.
Nói cách khác, bây giờ Mạc Hy Vân đã trở thành một tội phạm với tội danh cố ý giết người.
Không muốn ngồi tù, Mạc Hy Vân đã bỏ trốn.
Ba mẹ cô ta cho Mạc Hy Vân một số tiền để lo liệu, nhưng nó rất nhanh không cánh mà bay.
Bây giờ cô ta đã lâm vào đường cùng rồi.
Ra ngoài lúc này cũng phải hết sức cẩn thận, tránh cho cảnh sát phạt hiện ra, mặt mũi của Mạc Hy Vân lúc nào cũng phải kín mít.
Không những thế, hiện tại, chẳng còn một đồng nào trong người, đói bụng nhưng lại chẳng thể mua đồ ăn.
Có lẽ Mạc Hy Vân đã đói đến sắp chết rồi.
Túng quẫn quá, cô ta liều mạng đi ăn trộm đồ của người ta.
Có những lần may mắn lấy được đồ ăn, nhưng rất nhiều khi Mạc Hy Vân bị người ta bắt được, bị người bán hàng đánh cho một trận vì thói trộm đồ.
Cô ta còn chẳng dám về nhà xin tiền, bởi vì ngày nào cảnh sát cũng canh giữ ở đó.
Sống trốn chui trốn lủi một thời gian, Mạc Hy Vân thấy bản thân mình dường như đã rơi xuống vực thẳm vậy.
Cô ta nhất quyết không chịu ra đầu thú, cô ta thà chết còn hơn là ngồi tù.
Tự mình gây ra những sai lầm như thế, nhưng mà Mạc Hy Vân lại oán hận người chị gái cùng cha khác mẹ với mình, cô ta một mực khẳng định rằng bản thân mình có ngày hôm nay đều là do Mạc Hy Tuyết hại cả.
Mạc Hy Vân tìm đến tận bệnh viện mà Phương Từ Khiêm đang nằm, ngày nào cũng quan sát hai người họ từ phía xa, có vẻ như người đàn bà độc ác này đang muốn gây ra chuyện gì đó.
Ngày ngày nhìn Mạc Hy Tuyết cùng Phương Từ Khiêm vui vẻ cười cười nói nói, sống hạnh phúc chẳng phải lo âu điều gì, trong lòng của Mạc Hy Vân bỗng sinh ra một cái cảm giác gọi là ghen tị.
Cớ sao Mạc Hy Tuyết lại có tất cả mọi thứ, sự nghiệp, thành công, rồi một người đàn ông luôn yêu thương mình như vậy?
Còn Mạc Hy Vân thì sao?
Hôn nhân thất bại, gia đình phá sản, bạn bè bỏ bê không đoái hoài gì đến cô ta nữa.
Nợ nần thì chồng chất đổ hết lên đầu của cô ta, Mạc Hy Vân phải gánh vác toàn bộ mọi thứ.
Người phụ nữ vẫn không hiểu, bản thân cô ta có gì thua kém Mạc Hy Tuyết chứ, tại sao số phận của hai người lại khác nhau như vậy, mặc dù cùng chung một người cha? Nhưng cô ta có ghen tị thế nào đi chăng nữa thì hiện tại, Mạc Hy Vân đã hoàn toàn trắng tay rồi.
Mạc Hy Vân không muốn nhìn thấy Mạc Hy Tuyết sống vui vẻ.
Cho dù cô ta có phải chết cũng nhất định phải lôi người phụ nữ đó chết cùng mình.
Thế là ý niệm giết người lại một lần nữa ngấm ngầm dâng lên trong thâm tâm của Mạc Hy Vân.
Ngày nào cô ta cũng đến đây, nhằm tìm cơ hội ra tay với Mạc Hy Tuyết.
Và cuối cùng ngày đó cũng đã đến.
Nhân lúc Mạc Hy Tuyết không đề phòng, Mạc Hy Vân đã đánh ngất cô từ phía sau.
Cho đến khi bị dội nước, mơ màng tỉnh dậy, Mạc Hy Tuyết đã thấy mình đang ở trên sân thượng của bệnh viện rồi.
Hai tay bị trói chặt lại, cả người bị ấn xuống lan can, vả lại, cô cảm thấy dường như có ai đó đang giữ lấy người mình ở phía sau.
"Cô là ai? Bắt tôi đến đây làm gì?" Theo trực giác của Mạc Hy Tuyết, đó là một người phụ nữ.
Người đằng sau cười ha hả hệt như một kẻ điên, "Ơ kìa chị gái của tôi, một thời gian không gặp mà đã quên mất đứa em gái của mình là ai rồi sao? Mạc Hy Tuyết, trí nhớ của mày cũng kém quá rồi đấy!" Mạc Hy Vân điên tiết gầm lên, tay ấn mạnh người của Mạc Hy Tuyết xuống dưới.
Hai mắt của Mạc Hy Tuyết mở to, cô chậm rãi phát ra từng tiếng, "Mạc Hy Vân, cô đang muốn làm gì?"
"Làm gì à? Mạc Hy Tuyết, mày nói xem tao đưa mày đến đây là vì lý do gì?" Cùng với những âm thanh man rợ vang lên, Mạc Hy Vân xộc cả người Mạc Hy Tuyết lên, ép cô nhìn thẳng mặt mình.
Đôi đồng tử co lại, tay ghì chặt hai vai của chị gái mình, "Mạc Hy Tuyết, tao muốn giết mày.
Vì mày mà tao đã mất hết tất cả."
Đối diện với một Mạc Hy Vân nổi điên như vậy, Mạc Hy Tuyết vẫn bình tĩnh, chẳng tỏ ra một chút sợ hãi nào, cho dù bản thân cô đang cận kề với cái chết.
Cô khinh miệt nhìn chằm chằm người phía trước, "Mạc Hy Vân, cô lấy cớ gì mà trách tôi, trong khi tất cả mọi chuyện đều là do cô tự chuốc lấy.
Gieo gió thì gặp bão thôi, những gì hôm nay cô phải nhận đều là do cô gây ra mà thôi."
"Không phải thế, mày nói dối." Mạc Hy Vân cướp lời của cô, người phụ nữ gầm lên chẳng khác gì một con thú ăn thịt người, "Mày đừng hòng trốn tránh trách nhiệm mà mày gây ra.
Nếu không có mày, tao sẽ không phải trở thành tội phạm như vậy.
Lỗi của mày chính là sinh ra ở trên đời này."
Mạc Hy Tuyết trầm mặc nhìn cô ta.
Cô ta đúng là điên rồi.
Im lặng một lát, Mạc Hy Tuyết mới cất tiếng nói, "Đừng đổ lỗi cho người khác vì những lỗi lầm của mình.
Mạc Hy Vân, tôi khuyên cô tốt nhất hãy nên ra đầu thú đi, như thế có thể giảm bớt được tội danh đấy.
Cô ngang ngược như vậy chỉ làm cho tội nặng càng thêm nặng thôi."
"Tao nói cho mày biết, còn lâu.
Tao có chết cũng sẽ không ngồi tù đâu.
Hôm nay, tao nhất định phải đưa mày đi cùng tao, như vậy trên đường xuống hoàng tuyền sẽ chẳng còn cô đơn nữa." Mạc Hy Vân cười lớn, cô ta dí mạnh người của Mạc Hy Tuyết vào lan can