Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần?

chương 23: lại gặp rắc rối (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Aaa...hai người...hai người...

Trong lúc tình cảm của Vỹ Khanh và Tuệ Mẫn đang dần ngọt ngào hơn hết thì có giọng của một người con gái hét toán lên.

Vỹ Khanh giật mình nhìn ra cửa, đôi tay vẫn ôm khư khư lấy Tuệ Mẫn sát vào lòng. Phía cửa chính, Hoàng Lệ Hoa như bốc hỏa, hai mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau. Sòng sọc đi vào, cô ấy tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Tuệ Mẫn.

- Cô...cô là ai?

Tuệ Mẫn đưa mắt nhìn Vỹ Khanh mong chờ câu trả lời từ anh. Lắc nhẹ đầu, anh vuốt lên mái tóc mềm mại của cô rồi đứng dậy đối diện với Lệ Hoa.

- Đủ chưa?

Chất giọng mà anh thốt lên lúc này rất khác, nó lạnh đến nỗi khiến người ta rùng mình. Vỹ Khanh lúc này khác hoàn toàn mọi ngày, trông rất căng thẳng.

- Vỹ Khanh! Trong mắt của anh em là gì vậy? Từ trước tới bây giờ em vẫn không thể bên anh sao?- Đột nhiên Lệ Hoa khóc oà lên, tay chân cô run rẩy.

- Tôi nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi không hề thích cô.- Anh gằn giọng.

- Suốt năm... năm đó anh.- Lệ Hoa đến gần, cô vươn tay ôm lấy anh rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực.- Chẳng lẽ em mờ nhạt vậy à?

- Khụ khụ...- Chợt Vỹ Khanh ho sặc sụa.

Tuệ Mẫn thấy thế thì đứng dậy, định đi đến bên anh thì bất gặp ngay ánh nhìn viên đạn của Lệ Hoa khiến cô khựng người. Tay siết chặt vạt áo, cô mím môi nhìn anh với ánh mắt đầy đau xót.

- Anh đang bệnh sao?- Lệ Hoa lo lắng, áp tay vào hai bên má anh.

Vỹ Khanh né tránh song thì đẩy Lệ Hoa ra. Anh nhíu mày, lại tiếp tục ho khan.

- Khụ khụ khụ...

- Anh không sao chứ?- Một tay vuốt lưng, một tay nắm chặt tay anh, Tuệ Mẫn hốt hoảng.

- Cô...tránh xa anh ấy ra.- Lệ Hoa giận đến tím mặt, lao vào Tuệ Mẫn như hổ đói.- Cô là gì kia chứ? Hả???

Tuệ Mẫn ngã xuống sofa và nhăn mặt. Rốt cục là sao đây? Cô gái này có quan hệ gì với Vỹ Khanh mà ghen tuông đến vậy? Thực sự anh khi có gì mờ ám với cô ấy sao? Hai mắt cô ngấn lệ. Đôi tay ôm lấy đầu, Tuệ Màn sợ hãi co ro người lại. Vai cô chợt run lên, tim cứ như sắp nhảy ra ngoài.

- Nè! Hoàng Lệ Hoa! Cô tránh ra mau!

Vỹ Khanh nắm lấy Lệ Hoa đẩy khỏi Tuệ Mẫn. Anh lo lắng ôm chầm lấy cô vào lòng. Trong vòng tay anh Tuệ Mẫn không ngừng run rẩy khiến tim anh càng thêm thắt lại. Vỹ Khanh ôm chặt bả vai cô rồi thì thầm.

- Không sao rồi Mẫn! Có anh ở đây mà.

- Vỹ Khanh, anh...

Lệ Hoa định nói gì đó thì bị Vỹ Khanh ngắt lời. Đôi mắt anh lúc này sâu thẳm đầy uất hận nhìn thẳng vào Lệ Hoa. Nghiến chặt răng, anh thốt lên bằng chất giọng đầy đanh thép.

- Cô quậy đủ chưa?

- Em...- Lệ Hoa ấp úng.

- Người con gái trước mắt cô đây là người yêu tôi. Ngoại trừ cô ấy ra thì tôi không yêu thêm một ai cả. Bắt đầu từ hôm nay, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa. Mong rằng cô sẽ nhìn ra được sự việc nghiêm trọng như thế nào nếu còn tiếp diễn.

- Anh...anh quá đáng lắm...

Lệ Hoa vỡ oà lên rồi chạy một mạch ra ngoài. Chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ đối xử với mình như vậy. Suốt thời gian qua cô đã làm tất cả vì anh mà. Tại sao anh lại chẳng hề để ý? Vỹ Khanh là đồ vô tâm, đồ tồi... Cô bảo vệ tình yêu của mình thì có gì sai? Cô làm gì sai??? (Chị không sai nhưng bảo vệ kiểu này ai chịu nổi hmmm ˋ︿ˊ... Mà hình như mình viết về Lệ Hoa hơi kém duyên thì phải:

Truyện Chữ Hay