Vân Nhiễm chưa bao giờ quên một lần nào hình ảnh kinh tởm vào năm cô mười bảy tuổi ấy. Bên cạnh cô là xác của ba mẹ, anh em, người làm, bọn họ đều nhuốm đầy máu tươi. Còn kẻ gây ra những điều kinh tởm này lại đang ngồi trên ghế thản nhiên uống rượu.
Bộ tây trang cao cấp tôn lên dáng người cao lớn, mái tóc màu nâu vàng cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh cười mỉm, đặc biệt là đôi con ngươi khác màu xám đen của hắn sâu thẳm sắc bén tựa như vực sâu đầy gai nhọn.
Hắn đặt li rượu xuống, từng bước, từng bước đi tới chỗ cô, ngón tay đẹp đẽ khớp nào ra khớp nấy khẽ đặt lên má cô, rồi dần chuyển xuống cằm, bắt cô phải ngẩng đầu lên đối diện với hắn.
" Đôi mắt này rất giống một người!" Ngữ điệu nhã nhặn của người Anh toát ra từ miệng hắn khiến cô run rẩy.
Phải chăng tiếp theo hắn sẽ móc mắt cô ra rồi ngắm nghía nỏ để xem con ngươi cô đẹp như thế nào.
Ngón tay hắn vẫn mân mê nơi cằm cô, nụ cười hờ hững chuyển dần sang cao ngạo.
" Để cô ta lại, đưa về lâu đài!" Hắn thả cằm cô ra rồi nói với thuộc hạ.
Đôi chân dài xoay người rời đi, từng bước ung dung tới lạ. Khung cảnh đầy máu tanh bẩn như vậy nhưng chẳng thể khiến cho khí chất hắn bị lung lay.
Cô hét lên với bóng lưng của hắn, " Rồi sẽ có một ngày tôi tự tay giết anh trả món nợ máu này."
Thân ảnh hắn thoáng dừng lại, cả người dưới ánh trăng tà tựa như một tên quỷ Satan thật sự. Cô không biết hắn có hiểu tiếng Trung hay không nhưng nụ cười của hắn khiến cô tin rằng, hắn lọt tai những gì mà cô nói.
Những ngày sau đó chính là địa ngục. Hắn để cô ngủ cùng phòng với hắn, ăn cùng hắn, đi dạo cùng hắn. Hắn xem cô như một con búp bê sứ để thoả mãn sự vui chơi của hắn.
Lúc ngủ, hắn thường ôm lấy cô, cánh tay chắc khoẻ ép cô vào lồng ngực cứng rắn hắn. Vẻ mặt lúc ngủ của hắn chưa bao giờ thả lỏng cả, lông mày luôn nhíu lại, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy hắn gọi mẹ.
Nhưng khi tỉnh lại, hắn trở về là kẻ cao ngạo như thường. Cô hiểu một điều, hắn rất tàn nhẫn, sự hung ác kia toát ra từ sâu trong máu thịt hắn. Tháng thứ hai sau khi cô bị giam cầm, đó là một buổi chiều trời xanh rất đẹp, hắn bế cô đặt lên đùi hắn rồi ép cô xem một cảnh tượng ghê hồn.
Những kẻ phản bội hắn, bị hắn trói vào từng chiếc cột sắt lớn, dựng thẳng lên trời. Xung quanh đó là dầu hoả và từng bó củi lớn. Hắn cho người đốt cháy, tiếng kêu thét đau đớn của bọn họ vang lên từ trong biển lửa. Cô sợ đến run người, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Nhìn hắn, hắn lười biếng tựa đầu nơi ghế, nụ cười đầy tà mị dương trên môi, không một chút gì gọi là thương cảm, mà hiện lên đó là khoái cảm giết người thực sự. Đôi mắt xám đen kia nhìn lại cô, đối diện với ánh mắt đầy căm hờn của cô, " Đó là số phận của những kẻ có ý giết tôi."
Hắn lãnh khốc, vô tình, hắn không phải là một con người nữa, trái tim hắn đã bị mục rũa, bị nhuốm đen bởi sự tàn ác.
Nhưng sự tra tấn của hắn đối với cô chưa dừng lại, hắn bắt cô chứng kiến cảnh hắn "mây mưa" cùng những cô gái nóng bỏng, ép cô phải nghe từng tiếng rên rỉ phóng đãng của bọn họ. Xong việc, hắn đuổi bọn họ đi rồi cho người thay đổi ga giường, tiếp tục ôm cô ngủ. Cô thấy kinh tởm hắn từ trong xương tuỷ.
Cô rất muốn hỏi hắn một câu rằng, " Anh là ác quỷ sao?" Nhưng cô không bao giờ mở miệng để nói bởi cô không biết sau khi cô nói, hắn sẽ dành sự tra tấn nào cho cô.
Tháng thứ năm bị giam cầm, cô mới có can đảm giết hắn. Hắn là một người rất cảnh giác cho nên ở gối luôn giấu một con dao Thuỵ Sĩ sắc bén. Đêm hôm ấy, cô hạ quyết tâm cầm con dao lên đặt trên cổ hắn, cô ấn lực xuống, con dao đã cứa một nhát dài, tia máu đỏ chậm rãi chảy xuống, thấm lên gối lông ngỗng.
Nhưng tay cô không dám dùng lực thêm nữa, cô sẽ giết người sao? Dẫu hắn là kẻ khiến gia đình cô tan hoang, chuốc đầy tủi nhục cho cô nhưng trong thâm tâm của cô không ngừng ngăn cản.
Con dao kề trên cổ thả lỏng, người tưởng chừng đã ngủ say kia mở đôi mắt sắc lạnh nhìn cô, cánh tay cứng khoẻ của hắn bắt lấy tay cô, lật cô xuống dưới thân mình, con dao rơi mạnh xuống sàn.
Cô nghĩ cô chết chắc rồi, hắn sẽ giết cô. Nhưng không phải, hắn chỉ bật cười, một nụ cười lạnh như gió mùa đông.
" Cô gái ạ, cô chưa thể giết được tôi đâu." Giọng của hắn khác xa với con người hắn, nó nho nhã như một vị doanh nhân đã ở thương trường nhiều năm.
Con dao được hắn nhặt lên, nơi lưỡi dao vẫn còn lưu lại vết máu, hắn lau lưỡi dao trên chiếc váy trắng của cô rồi kề nó vào cổ. Lạnh, thực lạnh, cô không dám thở, chỉ sợ một chút hô hấp thôi cũng sẽ khiến cô đứt họng.
Hắn đặt con dao xuống gối, bàn tay bóp chặt cằm cô.
" Nếu muốn giết tôi thì trước hết cô hãy trở thành một sát thủ thật giỏi, thật vô tâm, tàn nhẫn." Anh lạnh lùng nói.
Đã có bao nhiêu sát thủ được cử đến giết hắn không thành rồi phải chịu sự tra tấn kinh khủng ấy cô biết chứ, có lẽ lúc nãy, hắn đã sớm biết, tạo nên một màn kịch hoàn hảo trong đó cô đóng vai là kẻ bị lừa ngu xuẩn. Hắn chắc chắn cô sẽ không giết hắn, mà cho dù cô có dám cũng chẳng thể làm được.
" Có muốn giết được tôi không?" Hắn hỏi cô.
Giết ư, cô muốn đem xác hắn băm vằm rồi thả xuống vực sâu, muốn cho hắn thử cảm giác bị lửa thiêu đốt cháy da cháy thịt.
" Được." Hắn nhìn cô, dường như hiểu ý cô.
Ngày hôm sau, hắn đưa cô tới tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới - Hắc Đế.
Trước khi đặt chân vào chốn địa ngục trầm gian ấy, cô đã nói với hắn rằng, " Nhớ cho kĩ một điều này, tôi tên là Vân Nhiễm, rồi sẽ có một ngày tôi tự tay giết chết anh."
Nhớ cho kĩ tên tôi đi William, kẻ đưa anh xuống tạ tội ở Địa ngục chính là tôi đấy.
" Tôi chờ đợi." Hắn gật đầu, xoa xoa đầu cô, " Cố sống sót mà trở về đây giết tôi."
Hắc Đế ấy đã khiến cô sống không bằng chết. Cô tận mắt thấy người một phút trước vừa cười nói với cô, một phút sau quay lại đã trở thành một cái xác với chi chít lỗ thủng.
Quản giáo luôn đứng trên thành, nhìn bọn cô rồi nhếch mép nói, " Sát thủ thì nên biết mục tiêu cả đời của mình là gì và như thế nào để sống sót mà hoàn thành nó."
Đúng vậy, cô phải sống, phải trở về để tận tay giết chết tên ác quỷ kia.
Sau năm năm đào tạo khắc nghiệt, lần đầu tiên cô nhận nhiệm vụ. Kết liễu một tên trùm ma tuý ở Pháp. Cô vẫn nhớ, ánh mắt của tên kia kinh hoàng nhìn cô, máu của hắn bắn trên mặt cô hôi tanh như thế nào. Trong phút ấy, cô đã tưởng tượng, rồi sẽ có một ngày, máu trên mặt cô là máu của hắn, ánh mắt sợ hãi kia cũng sẽ là từ đôi con ngươi xám đen kia. Hai năm sau, số người cô giết đã nhiều đến nỗi khiến cô không đếm xuể, cô đã không còn là Vân Nhiễm của năm mười bảy tuổi ấy nữa.
Sát thủ của Hắc Đế sau khi thử nghiệm nhiệm vụ xong thì sẽ được bán đấu giá chọn chủ nhân. Mỗi sát thủ sẽ có hợp đồng một năm bị sai khiến bởi kẻ mua.
Paul, hắn là một trong số sát thủ cấp cao của tổ chức và cũng là người khảo nghiệm cô.
" Nói cho tôi biết, mục tiêu của cô là gì?" Hắn hỏi cô.
" Trả thù." Cô không do dự trả lời ngay.
" Ai vậy?"
" William."
Hắn không mấy ngạc nhiên với câu trả lời của cô, chỉ đặt tay lên vai cô, thở dài một cái, " Good luck!" ( Chúc may mắn!)
Vân Nhiễm là sát thủ đứng đầu trong khoá đào tạo năm đó nên giá của cô rất cao. Có rất nhiều kẻ trả tới mấy tỉ đô để mua cô. Cô lạnh nhạt quét mắt nhìn bọn họ, cho đến khi cô dừng lại, tên ác quỷ ấy thế nhưng ở đây. Cho dù mặt hắn có biến dạng hay phẫu thuật thẩm mỹ thì cô vẫn nhận ra được cái khí chất tàn bạo toát ra từ cốt tuỷ của hắn.
Tám năm, hắn đã cường thế như thế nào rồi. Một tay che trời, khiến cho hoàng gia hay chính phủ đều e sợ.
Bộ tây trang không nếp gấp, dung mạo khí phách tuẫn mỹ, đôi con ngươi màu xám đen kia nhìn thẳng vào mắt cô. Nụ cười mỉa mai bên miệng quen thuộc. Cô nhìn theo khẩu hình miệng của hắn, " Xin chào, Nhiễm của tôi!"
Tiền mua cô đã tới con số hai mươi tỉ đô. Nó bằng tổng số thu nhập của cả nước Anh trong cả chục năm rồi.
Bàn tay đeo găng đen cầm tấm bảng lên, hắn ưu nhã nói, " Ba mươi tỉ đô."
Một con số hãi hùng đến kinh sợ, ai cũng nhìn hắn.
Người đấu giá gõ búa, Vân Nhiễm trở thành sát thủ của William.
Khoảnh khắc gặp lại, bên cạnh hắn là cô gái mặc đồ hở hang, váy khoét ngực xẻ sâu đang uốn éo cái thân hình như rắn dựa vào người.
Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô.
Cô rút súng hướng về phía hắn, hắn dương nụ cười tiếp tục nhìn cô.
" Nhiễm, tám năm không gặp, có nhớ tôi không?"
Mẹ kiếp, cô muốn đục thủng vào đầu hắn mấy lỗ thật sâu.
" Hôm nay tôi tới hoàn thành lời hứa năm nào!" Cô nói.
Hắn " Ồ!"
Cạch... súng của ai đó đã mở chốt.
Vân Nhiễm là sát thủ, tài quan sát rất giỏi. Trong căn phòng này có người của Hắc Đế, tên Dạ Minh kia nhìn cô chằm chằm, hắn là sát thủ của Vearly, mà Vearly cũng ở đây. Dạ Minh có sở trường dùng súng, hắn rất giỏi, ngang ngửa với V - tên sát thủ đã phản bội tổ chức để quy về Bạch gia. Cô chắc chắn một điều rằng, chỉ cần cô chạm vào cái cò súng thì Dạ Minh sẽ nhanh tay hạ cô trước khi cô ấn nó.
William, hôm nay cô không thể giết hắn.
Cô lạnh lùng nhìn hắn, thả súng xuống sàn nhà, quỳ gối trước hắn, cúi đầu, " Chủ nhân!"
Một khắc ấy, cô nhục nhã tới nhường nào, phải khom lưng quỳ gối với kẻ thù của mình.
Một bàn tay đẩy cằm cô lên, để đôi mắt cô đối diện với hắn, nụ cười kia thật chói mắt, " Vân Nhiễm, thật thất vọng, sau tám năm, em vẫn chẳng thể giết được tôi."
Cô cười nhạt, mỉa mai trong lòng, " William, chưa tới lúc thôi."
Trở thành sát thủ của William thì cô phải tuân theo mệnh lệnh của hắn. Hắn muốn cô giết ai, cô thủ tiêu người đó, hắn muốn cô quyến rũ ai, cô cũng nhanh chóng lấy lòng người ấy.
Hắn hạ mệnh lệnh: " Tới tiếp cận Kay."
Cô tới tiếp cận hắn. Kay là một tên trùm háo sắc nổi tiếng trong thế giới ngầm, hắn cung cấp dầu mỏ cho phân nửa Châu Âu.
Ngày ấy, cô mặc chiếc váy màu đỏ rực không thể ngắn hơn nữa, đùi thon dài trắng muốt mịn như sữa, đôi gò bồng đảo nở nang hở bạo sà vào lòng Kay. Trông cô lẳng lơ hệt như một yêu tinh vậy. Kay vừa nhìn thấy cô đã ôm eo cô, để cô ngồi trên đùi hắn.
Mà chủ nhân của cô thì ngồi đối diện ôm ấp một cô diễn viên nào đó, ánh mắt hờ hững lướt qua cô.
Kay hắn rất điển trai, hắn thích gái đẹp, càng đẹp hắn càng thích. Hắn chơi chán những cô mắt xanh tóc vàng nên khi thấy cô, tóc đen như suối, đôi mắt nâu thuần có chút ngây thơ đậm chất Châu Á thì con sâu dục vọng của hắn đã bị khơi ngòi.
Tay hắn không nể nang vuốt ve cặp đùi của cô, bạc môi hắn hôn lên cổ cô rồi in lên đó từng dấu hôn khó nhìn.
Cô đánh mắt về phía William, thấy hắn vẫn chỉ dùng thái độ xem kịch nhìn cô. Cô hiểu, cho dù Kay có ép cô phải lên giường với hắn thì cô cũng phải lên. Thế nên cô càng quyến rũ Kay, ngón tay trắng thon sơn màu đỏ vuốt ve mặt hắn, đôi môi son đỏ hôn lên cổ áo sơ mi, hiện lên một dấu son đầy ái muội.
Kay bị kích thích, hắn bế bổng cô dậy, đôi mắt viền lên tơ dục vọng.
Bên tai, hắn thì thầm, " Đêm nay, anh muốn cùng em thăng hoa."
Nói là thì thầm nhưng mấy người xung quanh cũng nghe rõ ràng. Vẫn Nhiễm chu đôi mắt mọng nước của mình nhìn Kay, nụ cười gợi tình đáp ứng, giọng ngọt ngào nhu hoà, " Được thôi."
Một khắc ấy, khi Kay bế cô ra khỏi phòng, cô đã cố tình nhìn về phía William, nụ cười thường hay xuất hiện trên môi hắn không còn nữa mà thay vào đó là sự lãnh khốc đến lạ, ngay cả cô diễn viên bên cạnh hắn cũng tái mặt vì sợ.
Cửa phòng đóng lại, một tiếng thuỷ tinh vỡ rõ lớn, vệ sĩ đứng ngoài nhanh chóng đi vào.
Khi tới phòng bao đặt riêng ấy, Kay không hề đụng tới cô. Hắn cởi áo ngoài rồi khoác lên vai cô, cẩn thận cài từng cúc áo lại, che đi vẻ xuân tình kia.
" Tôi sẽ không làm gì cô." Hắn ôn hoà nói.
Kay đặt tay lên má cô, nụ cười thật lòng chứ không phải ngả ngớn, " Tôi sẽ không ép buộc ai phải lên giường với tôi cả, tôi biết cô cũng là do bất đắc dĩ."
Hắn nói xong rồi đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Đêm hôm ấy, hai người bọn cô kẻ nằm đất, người ngủ giường cùng nhau trả qua "hoan lạc". Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, trên giường có vết máu đỏ. Vân Nhiễm quên mất thế nhưng hôm nay lại là tới tháng.
Kay cũng có chút ngỡ ngàng, anh ta không biết phải làm gì cả.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông tự nhiên đi vào.
Hắn nhìn vệt máu chói mắt trên giường rồi lại nhìn sang chỗ Vân Nhiễm và Kay quần áo không chỉnh tề. Nụ cười như có như không tự giễu bên môi.
" William, anh có hơi tự nhiên đấy!" Kay cầm áo sơ mi của mình mặc vào, cợt nhả hỏi hắn.
" Đêm qua chắc hai người thăng hoa lắm nhỉ?" Hắn ngồi xuống ghế sofa lông cừu mềm mại, nhìn chằm chằm về phía Vân Nhiễm vẫn còn đang ở trên giường được cuốn bởi lớp chăn mỏng.
Kay mặc xong áo, cười phong lưu bày tỏ ý, hắn đi tới giường, ôm lấy Vân Nhiễm đang quấn chăn bế lên, " Xin phép chút, tối qua làm nhiều lần nên bây giờ người cô ấy chắc rất đau nhức, tôi đưa cô ấy vào ngâm nước nóng rồi ra tiếp chuyện với anh." Nói rồi hắn bế cô thẳng vào nhà tắm.
" Ở yên trong này." Kay nhỏ giọng bên tai cô rồi hắn đi ra.
Nhưng người ngoài kia vốn đã ra khỏi phòng.
Vân Nhiễm cười lạnh, nhất định tên ác ma kia rất cao hứng vì đã thấy cô tiếp cận Kay thành công.
Sau một tuần " ái ân nồng đậm" với Kay ở Hawaii, cô trở về London, quỳ gối chắp tay đưa tên ác ma kia bản hợp đồng hợp tác thế lực. Hai tay cô mỏi nhừ nhưng vẫn phải giơ thẳng lên, người ngồi đối diện thì tay đung đưa điếu thuốc lá, miệng nhàn nhã nhả khói.
Một tiếng qua đi, cả chân và tay cô đều bị chuột rút đau cho tê tái.
Lúc này người kia mới đưa tay lấy hợp đồng, cô hạ tay xuống, vẫn duy trì tư thế cúi đầu quỳ gối.
" Từ bao giờ em đã không dùng đôi mắt căm hận kia nhìn tôi nữa nhỉ?" William đặt hợp đồng xuống bàn, điếu thuốc lá cháy hơn phân nửa hờ hững đặt nơi tay bị hắn thả xuống trước cô, giọng không nóng không lạnh hỏi.
Vân Nhiễm không nói gì nhưng trong lòng thì đang giễu cợt, chính là từ khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cái lò địa ngục kia đấy. Chẳng phải anh nói tôi là sát thủ mới giết được anh sao, sát thủ thì không nên có quá nhiều cảm xúc, đặc biệt là không được để nó hiện lên trên đôi mắt.
Không nghe thấy câu trả lời, người kia vẫn chẳng nói gì, hắn đứng dậy, giày da cứ từ từ đến gần cô rồi dừng lại. Hắn quỳ xuống, bàn tay dùng lực nắm lấy cằm cô bóp mạnh.
Vân Nhiễm nén đau, vẫn lạnh nhạt nhìn hắn.
William đối mặt với cô như muốn tìm một tia cảm xúc khác thường trong con ngươi tản khí lạnh kia nhưng đã để hắn thất vọng. Cho dù hắn có gia tăng lực đạo nơi cằm cô thì người trước mắt vẫn không dám biểu hiện gì.
Tay hắn buông ra, trượt xuống cổ cô rồi lại hạ xuống cái khoá kéo áo khoác da, hắn đẩy mạnh, chiếc áo bó đen phía trong ôm lấy thân hình đẫy đà, xương quai xanh đẹp đẽ khiêu gợi.
" Nhiễm trở nên đẹp hơn rồi. Tám năm trước, chỗ này không lớn, gợi cảm như bây giờ." Hắn dừng ngay trước rãnh ngực của cô, ánh mắt không dâm tà mà như đang tỉ mỉ đánh giá một tác phẩm nghệ thuật.
Vân Nhiễm cảm thấy một trận kinh tởm hiện lên trong lòng, hình ảnh hắn lăn lộn cùng những cô ả kia mấy năm trước hiện về. Cách mà hắn chơi đùa với bọn họ khiến cô rợn gáy.
" Nhưng mà, đã có ai chạm vào chưa?" Giọng hắn bỗng chuyển lạnh, bàn tay chuyển lên bóp lấy cổ cô.
Sắc mặt Vân Nhiễm tái mét, cô không thể hít thở được, hắn vẫn bóp mạnh cổ cô vậy.
Hắn thả lỏng ra, gằn lên từng tiếng, " Trả lời."
" Chẳng phải...ngài đã...bảo tôi tiếp cận...Kay sao?" Cô khó khăn trả lời.
Bàn tay nơi cổ lại thêm lực, sắc mặt cô dần tím đi, ánh mắt phẫn nộ nhìn tên ác ma trước mặt.
Khi cô tưởng mình sắp chết đi ấy thì bàn tay kia rút về, cô cố gắng hô hấp lại.
" Đúng rồi, phải là ánh mắt ấy chứ, hận không thể xé xác tôi đi." William cười lớn.
Vân Nhiễm ôm lấy cổ mình, chắc chắn nơi này đã bị bầm tím rồi.
" Nhiễm của tôi, em thật là một con chó trung thành với chủ nhân." Hắn nhấc bổng cô lên rồi ném mạnh cô về phía giường. Đây là nơi tám năm trước hắn từng ôm ấp cô ngủ, là nơi cô lần đầu tiên kề đao cắt cổ một người.
Hai tay hắn rắn chắc giữ chặt lấy tay cô, thô lỗ đẩy hai tay cô lên đầu.
" Tôi cũng muốn thử xem kĩ xảo trên giường của em như thế nào mà khiến cho Kay dễ dàng chấp nhận như vậy." Nói xong, bạc môi hắn áp xuống môi cô, răng hắn nghiến lấy phần non mềm mọng nước.
Vân Nhiễm giãy dụa, trong miệng cô tràn đầy máu tanh. Môi cô bị cắn rách rồi. Cô không muốn, không muốn thân thể của mình bị tên ác ma này xâm phạm nhưng cho dù cô có chống cự, có dùng sức khoẻ được rèn dũa của sát thủ thì cũng không thể làm gì được hắn cả.
Áo khoác ngoài bị hắn lột ra, áo trong thì xé rách. Chiếc áo lót màu đen che đi núi tuyết gợi hình. Môi hắn chuyển dần xuống cổ cô, hắn thô lỗ cắn. Phần ngực bị hai tay hắn nắn mạnh tới ửng đỏ.
Hốc mắt cô đỏ lên, nhục nhã, kẻ giết cha mẹ cô, anh em cô đang phá huỷ cô thể cô. Nước mắt đắng chặt trượt xuống.
Một tiếng cười lạnh vang lên, " Tôi tưởng tám năm luyện làm sát thủ thì nước mắt của cô sẽ không bao giờ rơi nữa chứ. Cô khóc thì làm sao giết được tôi."
Đúng vậy, cho dù cô có trở thành sát thủ hàng đầu thì khi đối diện với hắn, cô vẫn thua. Cô cố che giấu cảm xúc bao nhiêu lần thì kẻ tàn bạo này vẫn sẽ khiến cô lộ sơ hở.
Hắn chiếm lấy cô, ngay khoảnh khắc dục vọng tiến vọng, cả cơ thể cô căng cứng. Cơn đau ấy đau hơn bất cứ cơn đau nào cô từng nếm trải. Dường như có một dòng máu chảy ra từ nơi gắn kết kia.
William dừng động tác lại, hắn lấy tay chạm vào nơi đó, máu đỏ thánh khiết tượng trưng cho sự trong sạch của người con gái thấm lên vương trên tay.
Hắn ngỡ ngàng hỏi cô, " Kay chưa từng đụng vào em sao?"
Vân Nhiễm cắn răng gật đầu, cơn đau ấy đang hành hạ thân dưới của cô, có một chút khoái cảm nhẹ khiến cô dễ chịu.
Đôi mắt của William tràn ngập ý cười, hạ thân không kiêng nể va chạm mạnh hơn, móng tay cô cào cấu bấm rạch trên lưng hắn thành những vệt dài.
" Vậy để tôi cho em biết thế nào là thăng hoa."
Tiếng rên rỉ và thở dốc hoà cùng nhau tạo nên khung cảnh hoan lạc đẹp đẽ. Hai thân thể giao hoà đưa nhau lên đỉnh cao của dục vọng. Cơn sóng khoái cảm đánh mạnh từng trận lên cảm xúc thăng hoa.
Một lần rồi lại hai lần, rồi lại tiếp tục.
Vân Nhiễm cả người mệt mỏi không có sức, tựa cằm vào vai hắn để mặc người phía trên luật động. Đôi mắt cô mơ màng nhắm lại.
" Nhiễm!" Có tiếng ai đó dịu dàng gọi tên cô.
" Ừ." Cô lí nhí như mèo trả lời.
" Tám năm qua, anh rất nhớ em." Hình như người kia hôn nhẹ lên trán cô, thanh âm quyến rũ lướt bên tai. " Không có em ngủ bên cạnh cũng thật không dễ chịu."
Cô mơ một giấc mơ rất lạ, trong giấc mơ ấy, cô thấy cô đang tựa vào vai của một người. Bờ vai ấy thật vững chãi, hai tay của cô và anh ta đan vào nhau. Người kia cúi đầu xuống nhìn cô, giọng nói dịu dàng, " Nhiễm, em hận anh không?"
Cô bàng hoàng đứng dậy, người đàn ông đó chính là tên ác ma William. Nụ cười trên môi hắn tà khốc, bên tai cô bỗng nhiên vang lên tiếng la hét cầu cứu của người nhà, thấy khung cảnh đổ lửa thiêu cháy những người bị trói ở cột sắt.
Máu, rất nhiều máu.
Đau, cũng thật đau.
Cô ôm mặt lại, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng sóng vỗ nhẹ bờ cát. Cô mở tay ra, thấy mình đang ung dung ngồi trên cát ngắm sao, bên cạnh là Kay.
" Nhiễm, cô yêu William sao?" Dưới bầu trời đầy sao ở Hawaii, Kay hỏi cô.
" Tôi hận hắn, muốn cắt thịt lột da băm vằm hắn rồi thả hắn xuống biển cho cá ăn." Cô lạnh lùng trả lời.
Kay cười nhẹ nhìn cô, " Nhiễm, cô thật ngốc!"
Giấc mộng ấy thật dài, thật kinh khủng và cũng thật khó xử