Chương : Đi qua năm tháng ()
Anh cười xòa, ánh mắt cứ nhìn tôi chằm
chằm: “Em có muốn sinh thêm một đứa con nữa không?”
Tôi giật mình ngạc nhiên với câu hỏi của anh
ấy, tròn mắt há miệng nhìn Phó Thắng Nam cả
buổi trời: “Chúng ta có thể sinh thêm được không?”
Anh cong môi: “Nếu em muốn thì anh có thể
dùng tất cả mọi cách để có cho bằng được. Xuân
Hinh, gặp được em đã là chuyện khó khăn rồi,
giữa chúng ta không nên có quá nhiều khúc mắc
khó gỡ, chỉ cần em muốn thì cứ nói cho anh biết,
anh sẽ cố hết sức hoàn thành nó thật tốt, được không?”
Tôi gật đầu, lòng thấy cực kì ấm áp.
Tôi lại nhớ tới những lời Phó Bảo Hân nói, nhìn
anh: “Phó Thắng Nam, cô nói chúng ta có thể thụ
tỉnh nhân tạo một đứa bé, anh…
Anh khẽ gật đầu, dường như không thấy bất
ngờ gì nói: “Chờ anh liên lạc với chuyên gia nổi
tiếng trong nước để làm cố vấn, tiện thể hỏi thăm
xem thế nào, em cứ giao việc này cho anh!”
Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ không thích, nào ngờ
anh lại đồng ý dễ dàng thế này, tôi bỗng thấy bất ngờ.
Điện thoại trong túi vang lên, Âu Dương Noãn
gọi tới. Tôi nghe điện thoại, đầu dây bên kia là
giọng nói của cô ấy, cảm xúc không ổn định lắm,
im lặng mãi cô ấy mới lên tiếng: “Xuân Hinh, hôm
nay tôi quay về thành phố Tân Châu, tôi muốn về
đây trong im lặng thôi nhưng vẫn gọi điện thoại
cho cậu. Chiếc vòng đó vẫn còn nằm trên tay tôi,
tôi cũng rất hối hận vê chuyện đứa bé, tôi cũng
không biết phải làm gì với cậu, hết lần này tới lần
khác tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần tôi tự thuyết phục
rằng tất cả đều tốt lên tôi thì cậu sẽ không trách
tôi. Nhưng tôi phát hiện ra mình sai rồi, chuyện
đứa bé đó, không phải cậu không trách tôi mà là
bản thân tôi không cách nào thuyết phục con tim
và lương tâm mình. Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn thấy
mình có lỗi với cậu, tôi thật lòng xin lỗi cậu, tôi biết
lời nói này của mình chẳng có ý nghĩa gì nhưng
không nói thì chắc cả đời này nó sẽ mãi mãi ám
ảnh tôi. Chuyện Mục Dĩ Thâm, tôi cầu xin cậu, nếu
có thể cậu hãy nương tay một chút!”
Tôi cầm điện thoại mãi không thể nói nên lời,
lòng tôi cứ thấy nghèn nghẹn khó chịu thế nào ấy,
tôi im lặng mất lúc lâu mới hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Sân bay!”
Tôi nhìn sang Phó Thắng Nam, anh chuyển
tấm mắt nhìn về phía sân bay.
Trong điện thoại, tôi nói: “Âu Dương Noãn,
chuyện quá khứ đã qua hết rôi, sau này chúng ta
sẽ sống những ngày thật tốt. Tôi biết mình phải
làm gì trong chuyện Mục Dĩ Thâm, cậu ở sân bay
chờ một chút, tôi và Phó Thăng Nam ra tiễn cậu”
Cúp điện thoại, Phó Thắng Nam chạy như bay đến sân bay.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi, Âu
Dương Noãn kéo hành lý, đeo khẩu trang và nếu
không phải là những người quen thuộc thì chắc
đã không tìm thấy cô ấy.
Nhìn thấy Âu Dương Noãn, tôi đi về phía cô ấy,
ôm cô ấy nói: “Về thành phố Tân Châu phải nhớ
đến mình nhé, phải sống thật tốt nhé!”
Cô ấy gật đầu, tựa vào hõm vai tôi, ngơ ngác
nói: “Sao hai người lại tới đây rồi, tới nhanh thế.
Mình cứ nghĩ mình sẽ gọi cho cậu để chào tạm
biệt lần cuối thôi là được rồi, không ngờ cậu lại tới đây tiễn!”
Tôi gật đầu cười yếu ớt: “Mình biết, mình và
Phó Thắng Nam cũng đang ở gân đây nên mới
tới. Cậu đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa?”
Lần đầu tiên biết đến mùi vị của tình yêu đã bị
tổn thương sâu sắc thế này, tôi nghĩ chắc vết
thương này sẽ mất rất nhiều thời gian để lành lặn
lại như lúc ban đầu.
Cô ấy nhún vai, thản nhiên nói: “Cũng có, mình
muốn đến Lệ Ninh, ông nội đã cho mình rất nhiều
tiên nên mình muốn tới đó mở một khách sạn
Mình sẽ đưa ông nội đi theo, làm một cái sân thật
†o đế ông có thế trông hoa trồng rau, mình sẽ giúp
ông chăm nó.”
Tôi gật đầu, cảm thấy khá thích cuộc sống cô
ấy đang hướng tới: “Ừ, nghĩ thôi đã thấy nó rất
bình yên và đẹp đề. Tới lúc đó mình và Phó Thắng
Nam có thời gian rảnh sẽ tới đó tìm cậu.
Nói mấy lời trên trời dưới biển một lát thì tới
giờ vào trong đăng ký, ôm nhau chào tạm biệt
xong thì tôi chợt hít lấy một hơi thật sâu.
Cuộc đời luôn có những lúc thăng trầm như thế.
Đến đại học thủ đô thì trời đã muộn nhưng
cũng may tôi và Phó Thăng Nam đều không có
việc gì nên đến nơi thì tơi và anh lập tức chạy tới thư viện.
Trong thư viện cũng thưa thớt người nhưng
sự xuất hiện của tôi và Phó Thăng Nam khá là thu
hút ánh mät người khác, con người anh thích yên
tính nên đến thư viện lập tức tìm cho ngồi xuống
Tôi đi tìm sách trong mấy kệ lớn, suy cho
cùng cũng là lần đầu tiên tới nên không quen lắm,
tìm mãi van không thấy tài liệu mình cần ở đâu.
Bên cạnh tôi bông xuất hiện một chàng trai
đâu đó tâm hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú trăng
nõn nà, trông cực kì rực rỡ như ánh sáng mặt trời vậy.
Thấy cậu ấy nhìn tôi cười, tôi bèn cười khẽ đáp lại.
“Chị muốn tìm tài liệu gì hả?” Cậu ấy đứng bên cạnh tôi hỏi.
Tôi gật đầu cười nói: “Tôi muốn tìm chút tài
liệu về ngành luật, nhưng hình như tồi tìm mãi vân
không thấy đâu ấy. Có lẽ là do tôi vân chưa quen
với thư viện này.
Cậu ấy cực kì dịu dàng nhịn tôi nói: “Phần lớn
sách ở đây đều là sách lẻ đọc chơi thôi, phòng
đọc bên cạnh mới có nhiều sách chuyên ngành
Em thấy chị không quen với thư viện lãm, nếu chị
không ngại thì em có thể đưa chị sang đó xem,
nói không chừng em có thể giúp chị tìm được
quyển sách chị cần.”
Tôi gật đầu cười đáp: “Thế thì cảm ơn cậu nhiều nhé!”
Đúng như lời cậu ấy nói, phòng đọc sách kế
bên có quyển sách thích hợp với tôi. Ra khói
phòng đọc, cậu ấy nhìn tôi hỏi: “Em thấy chị
không giống người trong trường này lãm, chị là
người mới hay là đàn anh đàn chị ấy nhỉ?
Tôi cười nói: “Tôi chỉ đến đây đọc sách thôi,
trông cậu có vẻ còn rất trẻ, đang năm ba hả?”
Cậu ấy gật đầu: ‘Sắp năm tư rồi, đàn chị, em
có thế xin số điện thoại chị được không? Em có
cảm giác chị rất giống một người”
Tôi thấy buồn cười: ‘Đây là mánh lới chung
của con trai các cậu khi cua gái hả?
Cậu ấy lắc đầu: “Không phải, chị giống thật
đó! Mấy năm trước em có thích một cô nghệ sĩ,
chị cực kì giống với cô ấy nhưng sau đó hình như
cô ấy rời khỏi giới rồi. Em thích cô ấy lắm nên lúc
nấy em thấy chị giống cô ấy lảm, em còn tưởng
đâu chị là cô ấy cơ.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là cái tên
Tưởng Vân Nam, tôi nhìn cậu ấy nói: ‘Chắc là tôi
không cho cậu được rồi!”
Cậu ấy khó hiểu hỏi lại: “Tại sao thế?”
Tôi giơ tay lên chí Phó Thăng Nam đã tìm tới
đây, cười bảo: “Bình thường chồng tôi không thích
†ôi nói chuyện phiếm với người khác, chứ đừng
nói là cho người ta số điện thoại, thế nên rất tiếc
là tôi không thể cho cậu được!”
Cậu nhóc đó ngước lên nhìn Phó Thăng Nam
rồi thất vọng cúi đầu xuống, sau đó gật đầu tiếc
nuối nói: “Thế thì thôi ạ”
Nói xong cậu ấy không nấn ná lại lâu mà bỏ đi ngay.
Tôi nhìn sang Phó Thăng Nam, bước tới nhào
vào lòng anh cười nói: “Anh Phó Thăng Nam, anh
có biết lúc nãy em vừa mới làm gì không?
Anh nhíu mày: ‘Em vừa mới làm gì?”
‘Có đàn em muốn xin số điện thoại của em!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh cười: ‘Nhưng mà em
nói với cậu ấy là em đã kết hôn rồi, hơn nữa
chồng em là người không ai có thể thay thế”
Anh ấy ngước lên nhìn chàng trai đã đi xa, cúi
xuống nhìn tôi cười nói: ‘Xem ra sau này anh
không thể thả rông cho em đi lung tung nữa rồi,
nếu không có ngày em bị người ta câu mất anh
còn chẳng biết.