Chương : Sự thật dần dần sáng tỏ ()
Tôi nghe những lời này xong sao cứ cảm thấy
có chỗ nào đó không thích hợp lắm, chẳng lẽ thật
sự bị tôi nói trúng sao? Trong người Vương Yên
Nhiên thật sự có bệnh à? Nghĩ tới đó, tôi vội vàng
lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Minh Thành.
Điện thoại được kết nối, anh ấy ở bên kia cũng
may còn yên tĩnh được một chút, nghe được bên
phía tôi có chút âm ï khiến anh bĩu môi, mở miệng
nói: “Em đang ở đâu vậy? Sao lại ôn ào âm ï như
thế chứ? Có chuyện gì xảy ra?”
“Em đang ở trung tâm thương mại, anh đang
ở đâu vậy?” Tôi mở miệng, nhìn Vương Yên Nhiên
bị người đàn ông kia đánh, không kìm được nhíu
mày, đứng dậy đi tới phòng bảo vệ ở bên trong.
“Anh đang ở bên ngoài uống trà cùng Thanh
Hoa, em muốn tới đây sao? Trà ngon chú ba cất
giữ mấy năm nay, hương vị không tồi, em có thể
tới đây nếm thử” Nghe giọng anh, xem ra hôm
nay anh và Thanh Hoa nói chuyện cũng không tôi đâu.
Tôi bĩu môi, mở miệng nói: “Trà này chắc
không phải do anh ăn trộm đó chứ? Chú ba mà
biết thì anh sẽ tiêu đời đó. Đúng rồi, lần gân đây
nhất anh và Vương Yên Nhiên phát sinh quan hệ
là lúc nào?”
“Phụt!” Bên kia truyền đến tiếng phun nước,
sau đó là tiếng ho khan của anh: “Em gái à, em cố
ý hả? Cho dù em muốn xử lý anh, cũng không cần
chọn ngay lúc này nói những lời đó chứ? Vấn đề
này của em quá riêng tư rồi đó!”
Tôi đỡ trán, có chút xấu hổ, suy nghĩ một lát,
vẫn mở miệng nói: “Ôi trời, anh nhanh nói cho em
biết đi, em muốn biết, chuyện này liên quan tới gia
đình của anh sau này nữa đó, anh nói nhanh đi,
đừng đánh trống lảng.”
Anh ấy bây giờ có chút xấu hổ, làm thanh cổ
họng, nói vào điện thoại, đè giọng nói thấp lại nói:
“Em gái à, chúng ta về nhà rồi nói, có được
không? Bây giờ Thanh Hoa vẫn đang ngôi trước
mặt anh đó. Em muốn anh nói như thế nào đây?
Em xác định không phải là em cố ý hả?”
Tôi bĩu môi, vô tình nói: “Anh nhanh chóng nói
cho em ngay đi, Vương Yên Nhiên hình như bị
nhiễm bệnh, người đàn ông đi theo bên cạnh cô
ta hôm qua đã biết rồi, bây giờ đang đánh cô ta ở
trung tâm thương mại này. Bây giờ vẫn đang
đánh, anh mau nghĩ kĩ lại xem anh đã phát sinh
quan hệ với cô ta vào lúc nào, trong khoảng thời
gian này anh có đụng chạm tới cô gái nào khác
hay không, ngày mai bớt chút thời gian tới bệnh
viện, kiểm tra kỹ càng lại xem”
Nghe anh ở đầu bên kia rất lâu chưa đáp lại,
tôi cho rằng anh đã bị trúng chiêu, có chút sốt
ruột nói: “Anh, anh đừng vội vàng, bệnh này vẫn
có cách chữa trị, ngày mai anh tới bệnh viện, để
bác sĩ khám kĩ xem, sau đó chúng ta ởi tìm bác sĩ
nghiên cứu phương án chữa trị, những mà trong
khoảng thời gian tới anh không thể đụng vào
người phụ nữ nào khác đâu.”
Yên lặng một lúc, anh mới mở miệng nói: “Em
nghĩ cái gì vậy! Anh đang suy nghĩ cô ta rốt cuộc
là nhiễm bệnh từ người đàn ông nào chứ, những
người đàn ông đó hẳn là rất sạch sẽ, chắc sẽ
không xảy ra chuyện gì, sao có thể mắc bệnh
giang mai được!”
Tôi đỡ trán, điểm chú ý của người này có phải
có chút không thích hợp rồi không thể, tôi bất đắc
đĩ nói: “Sao anh bây giờ lại còn quan tâm tới khi
nào cô ta bị nhiễm chứ, anh lúc này phải nhanh
chóng liên hệ với bác sĩ để tiến hành điều trị cơ mà!”
Đầu bên kia cười một tiếng nói: “Anh chữa
bệnh gì chứ? Anh còn chưa từng lên giường cùng
cô ta, kiểm tra chữa bệnh gì đây?”
Cảm tôi suýt chút nữa rơi xuống đất, kinh
ngạc nói: “Anh chưa từng ngủ cùng cô ta sao?
Anh…”
“Cô ta vẫn luôn uốn éo ở bên cạnh anh, anh
chỉ mang theo cô ta tham gia vài bữa tiệc mà thôi,
chỉ là đi gần một chút, nhưng mà không phát sinh
quan hệ gì hết. Ngay từ đầu, chuyện kết hôn cũng
chỉ là vì đang giận dỗi Hồ Diệp, cho nên anh mới
nói muốn kết hôn cùng cô ta, vậy nên em đừng lo
lắng nữa, bọn anh cái gì cũng không có đâu, anh
rất an toàn mà!” Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Tôi không kìm được mở to hai mắt: “Thẩm
Minh Thành anh bị bệnh thần kinh đấy à? Ngay cả
một lời xin lỗi anh cũng không nói với Hồ Diệp?
Rốt cuộc anh muốn làm gì mà trước đó lại cứ giả
vờ diễn trò như vậy, để cho tất cả mọi người đều
nghĩ rằng anh là một thằng đàn ông tồi tê? Còn ép
Hồ Diệp phải rời xa anh nữa chứ. Đây là anh tự
†ìm đường chết đúng không?”
Tôi căn bản còn cho rằng anh thật sự có chút
gì đó với Vương Yên Nhiên, cho nên mới muốn kết
hôn. Hơn nữa, trước đó tôi cũng thấy anh mang
theo Vương Yên Nhiên vài lần, vả lại hành động lại
rất thân mật, ngay cả một người ngoài đứng nhìn
như tôi còn cảm thấy giữa hai người họ có chút gì
đó, huống chỉ là Hồ Diệp. Cô ấy là người trong
cuộc, sao có thể biết những thứ đó chẳng qua là
đang diễn trò thôi?
Thấy tôi kích động, anh ấy mở miệng nói:
“Ngay từ đầu, anh cũng không nghĩ rằng sẽ ép Hồ
Diệp rời đi, rất nhiều chuyện đã qua rồi, giải thích
cũng không có ý nghĩa gì hết nữa. Em đừng lo
lắng cho anh nữa, anh không sao hết!
“Em lo lắng cho anh cái khỉ!” Tôi đã bị anh làm
cho tức giận rồi, rõ ràng có thể ở bên Hồ Diệp rất
tốt rồi, hai người một nhà hạnh phúc bình bình yên
yên chung sống, anh cứ phải đưa một người
Vương Yên Nhiên xuất hiện, còn cái gì mà chưa
làm gì cả, còn khiến người mình yêu chân thành
bỏ đi, đây không phải là chuyện mà chỉ có kẻ ngu
ngốc mới làm thôi hay sao?
Cúp điện thoại, trong bụng tôi vô cùng tức
giận, nhìn Vương Yên Nhiên bị đánh đến mức
thảm hại mà không dám đánh trả, vốn dĩ tôi còn
muốn gọi bảo vệ tới, nhưng đã đến cửa phòng
bảo vệ thì tôi chợt dừng lại, quay ngược trở lại sảnh lớn.
Có một số người, là tự mình đưa ra lựa chọn,
kết quả có như thế nào đều là tự bản thân gây nên.
Xung quanh có không ít người vây xem,
nhưng lại không có một người bước đến can
ngăn. Thứ nhất là câu nói của người đàn ông
mang ý Vương Yên Nhiên vì tiền chuyện gì cũng
có thể đồng ý làm theo, cho nên khinh thường cô
†a. Thứ hai là bởi vì nghe nói cô ta có bệnh, mọi
người đều sợ hãi, cho nên đều cách cô ta rất xa,
không muốn lây bệnh của cô ta.
Vương Yên Nhiên bị người đàn ông kia đánh
đến cả người đều có vết thương, trong đám người
có một người đàn ông khác lao tới, ngăn cản
người đàn ông kia, mở miệng nói: “Người anh em,
cho dù là dạy dỗ lại, cậu cũng nên dừng tay một
chút, cô ấy đã bị cậu đánh đến mức độ này rồi,
cậu cho dù có tức giận đến đâu cũng không thể
giết chết cô ấy được chứ?”
Người đàn ông kia bị ngăn cản lại, lúc này bị
cơn giận lấn át lý trí, rống to với người đàn ông
vừa xuất hiện: “Bớt lo chuyện bao đồng đi. Đừng ở
chỗ này giả nhân giả nghĩa, biến!”
“Vương Gia Vĩ, đi thôi, đừng xen vào việc của
người khác!” Tôi nghe được âm thanh quen thuộc,
nhìn qua, nhận ra người đó là Châu Diệp Anh, cô
ấy ăn mặc có chút đáng yêu, kéo cánh tay của
Vương Gia Vĩ, mở miệng khuyên anh ta.
Sắc mặt Vương Gia Vĩ dịu dàng, nhìn cô ấy
nói: “Em ở đây đợi anh, đừng tới đây, anh nói
chuyện một lát sẽ ổn thôi”
Sau đó anh ta nhìn người đàn ông kia, mở
miệng nói: “Người anh em, nói đến những chuyện
này, cho dù là có chuyện gì xảy ra, cũng không
khác biệt lắm nhỉ?”
Người đàn ông kia căn bản không muốn giải
quyết vấn đề ổn thỏa, vốn dĩ đang tức giận, lúc
này lại gặp được Vương Gia Vĩ xung phong làm
việc nghĩa, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nắm tay vung lên thẳng đến phía của Vương
Gia Vĩ, ngay khi mọi người đều bị dọa sợ, Vương
Gia Vĩ nhanh chóng tránh khỏi nắm đấm vung tới
của người đàn ông kia, thuận thế cầm nắm tay
của người đó, mở miệng nói: “Người anh em, một
vừa hai phải thôi”
Người đàn ông kia tức đỏ mắt, căn bản không
có chút tâm tình nào, tức giận đến mức bực bội
quát: “Ông đây không bắt mày phải xen vào việc
của người khác!”
Nói xong lại tiếp tục vung tay lên đánh, lúc này
Vương Gia Vĩ không tránh đi nữa, trực tiếp chịu một đấm.
Lúc này Vương Gia Vĩ không tiếp tục né tránh,
trực tiếp giơ nắm đấm lên đánh tới, bắt đầu ra tay
không chút lưu tình nào, bộ dáng này vừa nhìn
qua đã biết có tập luyện.
Trong lúc nhất thời, trong số những người ở
trung tâm thương mại đang vây xem có người đã
lấy điện thoại ra chụp ảnh báo nguy, tôi vội vàng
mở miệng gọi Vương Gia Vĩ đang ở trong đám
người: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa”
Nhìn Châu Diệp Anh nói gọi bảo vệ tới đây,
đừng để bọn họ đánh nhau nữa, sẽ gây phiền
phức lớn đấy”