Chương : Sự thật dần dần sáng tỏ ()
Không chỉ có một gia đình mà còn rất nhiều
gia đình khác cũng bị ảnh hưởng nặng nề như thế.
Một người bị bệnh thôi cũng có thể ảnh
hướng tới mấy thế hệ.
Tôn Minh Hạ là một người tận tâm, Tôn Thiên
Di đã chết, vì chuyện này mà tóc của cha mẹ Tôn
Thiên Di bạc trắng hai bên thái dương. Hai ông bà
già đã vất vả cả một đời rồi, cuối cùng lại thành
người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, những ngày
tháng còn lại chỉ biết hôi tưởng về quá khứ.
Phó Thắng Nam im lặng một lúc rôi mở miệng
nói: “Anh sẽ tiếp tục điều tra vê nhà máy hóa chất
của nhà họ Trịnh, Viện trưởng Lâm ở Thành phố
Giang Ninh có lẽ sẽ có cách. Viện trưởng Lâm là
chuyên gia nghiên cứu về ung thư xương, Lâm
Diên lại là cháu gái của ông ấy, chắc chắn ông ấy
sẽ nghĩ được biện pháp, em đừng lo lắng”
Tôi mím môi nói: “Nhưng mà Lâm Diên lại
không muốn trở về, ngôi nhà ở thủ đô mà Trịnh
Tuấn Anh để cô ta ở lúc trước đã cho thuê. Cô ta
tìm được một ngôi nhà cũ kỹ ở một ngôi làng
trong thành phố. Ngày hôm qua, em đã gặp cô ta
ở quán bar. Có vẻ như cô ta đang cố gắng thu hút
khách để kiếm tiền. Em không biết phải khuyên
nhủ cô ta thế nào nên chỉ để lại tấm thẻ ngân
hàng cho cô ta thôi”
Phó Thắng Nam “ừ” một tiếng rồi nói: “Việc
này em không cần phải lo lắng, cô ta cũng có
cuộc sống riêng của mình. Em quan tâm cũng
không thể thay đổi được gì”
“Vâng!” Tôi bĩu môi: “Vậy thì anh vê sớm nhé,
hình như Trân Húc Diệu sắp phải kết hôn. Mấy
ngày nay, mẹ em sắp xếp cho anh ta đính hôn.
Anh phải nhanh chóng trở về, tới khi ấy, cả nhà
chúng ta cùng đi qua.”
Từ bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười
khẽ: “Được, anh sẽ mau chóng trở về. Buổi tối, em
nên vê nhà họ Mạc ở, em đừng ở bên ngoài sẽ
không an toàn”
“Vâng vâng, em biết rồi” Tôi nói thâm: “Phó
Thẳng Nam, hiện tại, anh còn nói nhiều hơn cả mẹ em nữa”
Mạc Thanh Mây nhìn tôi, khế nói: “Chị gái à,
hôm nay chúng ta tới đây là để đi dạo phố. Mình
không muốn nghe hai người thể hiện tình cảm
đâu, đừng cho chúng mình ăn cơm chó chứ.”
Helen nói: “Nhưng mà, tôi lại nghi ngờ là cô ấy
đang cố tình kích động tôi”
Tôi mỉm cười, nói tạm biệt với Phó Thắng
Nam qua điện thoại rôi cúp máy, nhìn Mạc Thanh
Mây nói: “Đi thôi nào, trước tiên chúng ta tới tiệm
làm tóc để dưỡng đã”
Khi người phụ nữ tới một độ tuổi nhất định thì
tiêu tiền sẽ trở thành một loại bộc lộ cảm xúc của họ.
Cái này được thể hiện rõ ràng trên người
Helen và Mạc Thanh Mây. Hai người tìm tới hai
nhà tạo mẫu tóc có nhan sắc cao, vừa cùng nhau
nói chuyện vừa chảy nước miếng. Hai cô gái này
đã không cưỡng lại được sức hấp dẫn của hai
người đẹp trai. Cả đám đều tiêu hết ba trăm năm
mươi triệu đồng.
Tôi hết cách nói nổi, Mạc Thanh Mây còn bảo:
“Bà đây tiêu tiền là để mua lấy hạnh phúc, người
vừa đẹp trai vừa có thể nói chuyện cùng được thì
ba trăm năm mươi triệu đồng này tiêu cũng đáng giá.”
Helen cũng gật đầu nói: “Nhưng mà, đã lâu
rồi, tôi không được nói vui vẻ như thế. Ba trăm
năm mươi triệu đồng này không những khiến tôi
trở nên xinh đẹp mà còn giúp tôi vui vẻ nữa, so
sánh với việc uống rượu còn hiệu quả hơn. Vì vậy,
rất đáng giá”
Nói như thế, giống như bọn họ tiêu tiền nhiều là rất đáng giá.
Các cô đi làm tóc rồi đi làm đẹp, đi tắm hơi rồi
tới spa, cũng đã tới buổi tối.
Lúc mà Lâm Diên gọi điện thoại tới, tôi mới
vừa xong spa, cô ta nói: “Tôi sẽ không dùng thẻ
đâu, còn tiền mặt cô để lại tôi xin nhận, coi như là
tôi thu tiền phòng hôm qua và cả tiền bồi thường
cô làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của tôi.
Nhưng thẻ thì cô hãy cầm đi”
Tôi ngồi trên ghế, im lặng một lúc sao đó nói:
“Cô có thể từ chối thẻ. Nhưng tôi muốn nói với cô,
nếu như cô không nhận thẻ của tôi thì cô hãy trở
về Thành phố Giang Ninh, chú của cô là chuyên
gia về ung thư xương, ông ấy sẽ có cách thôi. Cô
cứ cố chấp ở lại thủ đô thì cuối cùng cũng phải
chết. Nếu như cô không chịu đi thì thẻ ngân hàng
kia coi như là vì chuyện của Tuệ Minh nên tôi đưa cho cô”
Bên kia điện thoại im lặng, một lúc lâu sau, cô
†a nói: “Thẩm Xuân Hinh, vì sao cô lại giúp tôi?”
Tại sao lại giúp cô ta?
Trong ít phút tôi cũng không thể nghĩ ra được
lý do nào: “Tôi cũng không hiểu vì sao, tôi chỉ biết,
nếu như tôi không làm thì trong lòng tôi sẽ thấy lo
lắng, như thế rất khó chịu. Vì vậy tôi nghĩ, tôi có
thể làm gì đó dù sao thì cô cũng đã nhắc nhở cho
tôi biết đúng không? Chúng ta hòa nhau”
Cô ta nói giọng nhỏ nhẹ, có hơi chút châm
chọc: “Không ngờ, cuối cùng, người giúp tôi lại là
cô. Thật nực cười. Được rồi, tóm lại thì cảm ơn cô,
tôi biết, hiện tại, tôi nói lời này cũng không có ý
nghĩa gì nhưng mà tôi vẫn muốn nói”
Tôi mím môi lại, không nói thêm gì nữa, cúp
điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật thì tôi không thể xác định được Lâm
Diên có muốn tôi giúp đỡ không? Nếu như cô ta
không cần, cứ để cô ta tiếp tục làm ở quán bar
chào mời khách thì trong lòng tôi lại thấy không
yên tâm. Như thế này lại tốt, trong thẻ ngân hàng
kia không có bao nhiêu tiền nhưng ít nhất có thể
đủ xoay sở trong một khoảng thời gian. Chờ cô ấy
nghĩ thông rồi quay lại Thành phố Giang Ninh
nhận sự giúp đỡ của nhà họ Lâm thì sẽ đỡ hơn.
Mạc Thanh Mây và Helen làm đẹp xong, hai
người rất ăn ý với nhau muốn đi tới trung tâm
thương mại để càn quét. Tất nhiên là tôi không có
ý kiến gì, đi cùng hai cô ấy.
Dạo chơi cả một ngày, chúng tôi tìm được
một quán cá nướng tại trung tâm thương mại.
Vừa mới ngồi xuống, Mạc Thanh Mây nhìn tôi nói:
“Này, bây giờ mấy cô gái trẻ nghĩ sao vậy? Người
đàn ông già thế kia rồi mà cô ta vẫn còn có thể
chịu đựng được sao?”
Tôi hơi khó hiểu, quay đầu lại nhìn, phía sau
chỗ chúng tôi là một cặp yêu nhau nhưng không
cân xứng tuổi. Thật không nói đùa, trước mặt bao
nhiêu người, người phụ nữ và người đàn ông còn
không hề che dấu hôn môi. Nhìn như vậy thì
không phải là cha con mà là quan hệ nam nữ rồi.
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy người
phụ nữ đang ở trong ngực một ông già khoảng
chừng sáu mươi tuổi rồi. Tôi không tiếp tục nhìn
nữa, hình ảnh này đòi hỏi sự dũng cảm khi xem.
Helen hơi nhíu mày: “Nhìn thế này cũng kém ít
nhất là ba mươi tuổi đấy, giữa ông cháu cũng yêu được sao?”
Mạc Thanh Lam lắc đầu: “Không phải đâu,
ông già kia nhìn hơi ngốc, có vẻ là không được
bình thường. Xem chừng là người phụ nữ này chỉ
vì tiền thôi”
Tôi không nói nhiều, đánh giá người khác là
không tốt. Không bao lâu thì đồ ăn được mang
lên. Đã lâu rồi tôi không có ăn cá nướng nên tôi
cúi đầu ăn rất vui vẻ. Helen và Mạc Thanh Mây
vẫn còn đang bàn luận về việc hai người không
thể ăn cay sẽ hại da, phải cho thêm đường,
thường xuyên uống collagen. Dù sao thì người
phụ nữ qua tuổi hai mươi lăm thì collagen cũng sẽ
giảm dần đi, chỉ có thể dựa vào tiền để duy trì vẻ
đẹp trên khuôn mặt.
Cái này tôi không hề phủ nhận, cuối cùng, hai
người bọn họ lại quyết định, ngày mai phải đi
đăng ký huấn luyện viên thể hình nam để điều hòa khí huyết.
Quả nhiên, cả đời người phụ đều theo đuổi cái đẹp.
“Vương Yên Nhiên, tôi để cho cô và cha tôi đi
tản bộ mà tại sao cô lại đưa ông ấy đi tới chỗ này
hả? Rốt cuộc thì cô có sự chuyên nghiệp khi làm
việc hay không thế?” Đột nhiên, ở phía sau có trận cãi vã.
Tôi nghe thấy cái tên quen thuộc thì vội quay
đầu lại nhìn. Tôi nhìn thấy người phụ nữ vốn đang
tựa trong lòng của người ông già đứng lên, trên
mặt cô ta mang vẻ có lỗi giải thích với người phụ
nữ đang tức giận: “Chị à, tôi thật xin lỗi, là do ông
ấy muốn ăn cá nướng nên tôi mới đưa ông ấy tới
đây. Thực sự xin lỗi, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.