Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay / rồi, chúc các chị em phụ nữ ngày càng xinh đẹp và thành công nhé!️️

~~~~~~~~~~~~~

Cẩm Mạn khẽ mở mắt, nhìn cảnh vật xung quanh. Căn phòng này không quá to, có thể nhận ra đây là phòng ngủ của con gái. Cô đứng dậy, đi lại xung quanh. Sự chú ý của cô nhanh chóng bị bàn làm việc thu hút, cô lại gần, lật qua vài tập hồ sơ, đọc lướt. Tài liệu trên bàn được sắp xếp vô cùng gọn gàng, cô đưa tay bật chiếc máy tính, một dòng mật mã xuất hiện. Cẩm Mạn thử tìm xung quanh xem chủ nhân chiếc máy tính có ghi ở đây không. Cô lật một quyển sách lên, phát hiện có bức ảnh bên dưới. Cẩm Mạn nhìn bức ảnh, cảm giác rất quen thuộc, như đã thấy ở đâu đó. Trong ảnh là cô đang khoác vai một người, người đó lại chính là Tần Lam. Ấn tượng xấu lúc mới gặp ở nhà Tiêu Hàn khiến cô có chút chán ghét, nhìn phía sau tấm ảnh có một dãy số. Cô nhập thử vào, dãy số hoàn toàn khớp. Cẩm Mạn nhanh chóng xem toàn bộ tài liệu trong máy, chợt nhận ra dãy số đó không phải ngày sinh của cô sao? Cả tài liệu cũng toàn là những thông số mật của công ty, cô có chút khó hiểu, suy nghĩ kỹ càng lại mọi việc xảy ra từ lúc cô tỉnh dậy, nhìn qua bức ảnh cũng có thể thấy quan hệ của cô với Tần Lam không tệ . Có vẻ như là Tần Lam đã đưa cô ra khỏi thang máy. Cẩm Mạn thử đặt giả thiết về mối quan hệ của hai người nhưng không có loại quan hệ nào phù hợp cả, đau đầu nghĩ mãi không ra. Tần Lam từ bên ngoài bước vào, bê khay thuốc trên tay, nhẹ nhàng nói "Chị mau uống thuốc đi". Cẩm Mạn nhìn khay thuốc, nhớ lại cách ứng xử của mình lúc ở nhà Tiêu Hàn, hỏi "Em không ghét tôi sao?". "Tại sao tôi phải ghét chị?". "Lúc chúng ta gặp nhau, tôi đã cư xử hơi thất lễ. Chúng ta là loại quan hệ gì vậy?". Tần Lam đang cầm điện thoại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Cẩm Mạn "Chị nói xem?". "Tôi không nhớ gì hết, nhưng dù sao tôi mới nghe từ một phía, giờ tôi muốn nghe cô nói để kiểm chứng" Cẩm Mạn ra vẻ thản nhiên, nhún vai. "Tần Lam im lặng một lúc mới lên tiếng "Không phải chị tin tưởng Tiêu Hàn lắm sao? Giờ nói như vậy tức là đã nhớ ra điều gì?". Cẩm Mạn nghĩ kỹ, đúng là ban đầu cô vô cùng tin tưởng Tiêu Hàn nhưng khi cô ta đưa cô về ngôi nhà mà cô ta nói 'hai người đã ở chung' đó, cô lại cảm thấy xa lạ, có chút ghét bỏ, mà trong nhà cách sắp xếp đồ đạc cùng vật dụng cũng chứng tỏ chủ nhân nó độc thân nên Cẩm Mạn nảy sinh chút nghi ngờ, qua các sự việc tiếp theo thì cô không còn tin tưởng cô ta nữa, gần như là hoài nghi với mọi thứ xung quanh. Cô lấy tay day trán, suy nghĩ một lát, nói "Đúng là ban đầu tôi có tin tưởng thật nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã hơi vội vàng. Tôi muốn nghe mọi việc từ cô!". Tần Lam im lặng không nói, hôm trước mắng người ta thế giờ lại đòi nghe, cô có chút tức giận, không nói gì quay người đi khỏi. Một lát sau, có vệ sĩ đi lên, nói là đưa cô về. Cẩm Mạn không phản đối, theo sự sắp xếp của Tần Lam được đưa về nhà. Tài xế chở cô đến căn biệt thự lúc trước cô ở, nói "Chủ nhân dặn tôi đưa cô về biệt thự, đây là nơi trước đây cô sống nên chắc về đây sẽ nhớ lại được chút gì đó. Chủ nhân đã đưa đồ đạc của cô về rồi, ngày mai cô có cuộc họp, thư ký của cô sẽ đến sau". Cẩm Mạn nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng hỏi lại "Đưa đồ đạc của tôi về là sao?". "Cô không nhớ gì thật sao? Trước đây cô đều ở cùng chủ nhân nên đồ đạc cũng để đó. Giờ cô không ở đó nữa thì đồ đạc sẽ chuyển về. Phải rồi, thứ lỗi cho tôi hơi nhiều chuyện. Hai người cãi nhau sao?". Cẩm Mạn nhíu mày hỏi lại "Anh nói xem chúng tôi là loại quan hệ gì?". Vị tài xế giật mình, đổ mồ hôi "Cẩm tiểu thư, cô đừng đùa tôi nữa. Hay cô đang muốn thử lòng đàn em chúng tôi? Cả đất nước này còn ai không biết hai người đang hẹn hò? Hahaha, đồng nghiệp của tôi còn nói cô đi chọn nơi tổ chức đám cưới rồi phải không? Chủ nhân yêu cô nhiều thế, cô nhất định không được phụ lòng cô ấy nhé! Cô đừng cho rằng tôi nhiều chuyện, cái mạng nhỏ này của tôi là chủ nhân nhặt về, tôi vô cùng lo cho cô ấy. Dù sao tôi lái xe cho chủ nhân cũng phải hơn năm rồi, mọi việc xung quanh cô ấy tôi đều để ý, chỉ minh chủ nhân được hạnh phúc". Cẩm Mạn nhắm mắt dưỡng thần, hỏi tiếp thăm dò "Anh nói là năm sao? Thật đáng nể nha!". "Hahaha, có gì đâu. Trước đây chúng ta cũng gặp nhau rồi mà, chỉ là cô không nhớ thôi!". "Anh nói sao? Chúng ta gặp nhau lúc nào?". "Hôm tôi mới được nhận, ông chủ cũ của tôi nói đến đón ông ấy và cô từ biệt thự Cố gia đến bãi biển phía Đông mà, không biết cô còn nhớ không. Cũng hôm ấy tôi còn đưa chủ nhân và cô về, cô lúc ấy gào khóc kinh lắm, làm tôi sợ hết hồn. Giờ mới biết chủ nhân từ bé vô cùng chính chắn nha, nhỏ như vậy còn ngồi dỗ cô nữa đó". Cẩm Mạn nhớ lại từng chút một, hoá ra đứa trẻ ấy là Tần Lam, đúng là tính cách và đôi mắt rất giống, nhưng đó chỉ là quá khứ, cô vẫn chưa xác định được mối quan hệ giữa hai người hiện nay, lời của tài xế nghe vô cùng chân thực, không giống như nói dối. Cô vẫn không dám tin, đến nơi liền xuống xe đi vào, không quên cảm ơn tài xế.

Truyện Chữ Hay