Tần Lam cúi đầu, không ngoảnh mặt lại nói "Cẩm Mạn, thả tôi ra. Mỗi lần cô chạm vào tôi, tôi lại cảm thấy vô cùng kinh tởm. Thời gian ở cùng cô, tôi chịu đủ rồi. Cô cướp mọi thứ đáng lẽ thuộc về tôi, cướp ba tôi, khiến tôi không thể có tuổi thơ bình thường như những người khác. Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ tha thứ cho cô?". Cẩm Mạn ôm chặt hơn, trả lời "Tôi biết vì tôi em đã chịu nhiều ủy khuất. Tần Lam, xin lỗi. Để chuộc lỗi, tôi sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để ở cùng em. Vương Khiết đã nói hết cho tôi rồi, em nghĩ nếu chúng ta không còn quan hệ, tôi sẽ không đau lòng? Nếu em chết đi, tôi sẽ rất hối hận vì không thể ở bên em, sẽ không tha thứ cho bản thân, sẽ sống trong đau khổ. Xin em hãy cho tôi được ở bên em đến giây phút cuối cùng, như vậy tôi sẽ không hối tiếc, không đau đớn." Thân thể trong lòng chợt run rẩy, Cẩm Mạn cảm nhận được những giọt nước rơi xuống tay mình, cô đau lòng xoay Tần Lam lại, đưa tay lau nước mắt cho cô, mỉm cười "Sao lại khóc rồi? Khóc rất xấu, đừng khóc nữa." Tần Lam gật đầu, quay sang lầm bầm "Họ Vương kia sao lại để lộ chuyện này nhỉ?." Quay sang hỏi Cẩm Mạn "Điện thoại em đâu?." Cẩm Mạn đi lại phía tủ, lấy ra chiếc điện thoại đưa cho Tần Lam. Tần Lam bấm số, áp vào tai chờ. Vài giây sau đầu bên kia truyền đến tiếng ngáp, Vương Khiết giọng buồn ngủ nói một tiếng alo. Tần Lam bực mình "Sao lại để lộ chuyện kia?". Kẻ tội đồ vẫn chưa biết tội của mình, hỏi lại "Chuyện nào? Ai bên đó đấy?" Tần Lam thực sự giận, giọng nhẫn nại "Tôi là Tần Lam." Vương tội đồ giật mình, nhìn lại số điện thoại, quả nhiên là Tần Lam, vội giải thích "Là cô ấy lừa tôi, nói rằng sẽ tung tin vụ vợ tôi trước kia nên tôi đành nói. Xin lỗi nhé. Hai người làm hoà chưa?". Tần Lam nghe xong còn bực mình hơn, gằn từng tiếng "Tôi nhớ là trước kia đã bảo cậu là tôi với Cẩm Mạn đã tiêu hủy bản cuối cùng, tại sao lại bị lừa?". Vương tội đồ ngẫm lại, hình như có nói thật, vội cúp máy. Tần Lam tức giận đến mức muốn bóp vụn điện thoại ngay, cả người tỏa sát khí. Cẩm Mạn giật mình, lâu lắm mới thấy Tần Lam giận, vội nịnh vài câu hạ hỏa rồi dẫn Tần Lam xuống ăn sáng. Sophia đang ở trong bếp làm bữa sáng, thấy bạn thân dẫn tiểu mao mao xuống liền chạy ra chào hỏi. Sophia gật đầu chào Cẩm Mạn rồi quay sang Tần Lam tự giới thiệu "Chào buổi sáng, Tần tổng. Tôi là Sophia Cameron, diễn viên. Hiện tại tôi đang hợp tác với công ty cô, mong được giúp đỡ. Trước đây tiểu Mạn có nói cậu ấy đã tìm thấy tiểu mao mao (mèo con) của mình, tôi còn không tin, ai ngờ là cô. Trước đây tôi cứ nghĩ Tần tổng oai phong vậy chắn chắn là công cơ, bất ngờ thật." Tần Lam khoé môi giật vài cái, cười đáp lễ "Trước đây tôi cũng nghĩ vậy, thật ra Cẩm Mạn ở nhà thế thôi chứ ra ngoài dễ bị bắt nạt lắm, tôi phải đi theo giải quyết hộ. Cứ nghĩ thu được tiểu hồ ly, ai ngờ lại rước về hồ yêu, giờ rất ân hận a." Sophia nói chuyện vô cùng hợp Tần Lam, hai người ngồi nói cả sáng không chán, tiểu hồ ly bị cho ra rìa, phẫn uất nghĩ thầm mèo con nói với Sophia vài giờ còn nhiều hơn số lần nói với cô trong ba ngày, không công bằng. Đang nói chuyện chợt Tần Lam nhận được điện thoại của Vương Khiết, nói có chuyện khẩn cấp cần về gấp. Tần Lam không nghĩ nhiều nhanh chóng đặt vé máy bay rồi cùng Cẩm Mạn đi luôn vào buổi tối. Đến địa chỉ Vương Khiết gửi, cô nhìn quanh, hỏi "Có chuyện gì mà phải về mới nói?". Vương tội đồ ngơ ngác hỏi lại "Chẳng phải cậu hẹn tôi sao? Sao lại hỏi thế?". Tần Lam nghi ngờ, nhìn quanh rồi cầm một cành cây gần đó, đào đất lên. Vương Khiết ngạc nhiên lại gần, một hồi sau đào được một chiếc hộp gỗ. Tần Lam lẩm bẩm "Chắc Tiber lại bày trò." Nói xong cầm hộp lên mở ra. Trong đó có viên lục xà mà cô tìm được, có điều viên Ngọc tỏa ánh sáng đỏ chứ không phải xanh như lần đầu nhìn thấy. Tần Lam thận trọng cầm viên ngọc lên, chợt một tia sáng loé lên, TầnLam cùng Vương Khiết bị chói, giơ tay che mắt. Tần Lam chờ hết chói rồi chớp chớp mắt, thấy mặt Vương Khiết biểu hiện như gặp quỷ. Vương Khiết lắp bắp hỏi "Cháu.....à, cậu là Tần Lam?". Tần Lam ngạc nhiên hỏi lại "Cậu bị chập mạch à?" Lời nói vừa thốt ra làm cô sửng sốt, giọng cô như giọng trẻ con. Nhìn cả người, cô không tin vào mắt mình. Cô đã biến thành trẻ con?!!! Không, đúng hơn là trở về lúc tuổi, tình tiết hư cấu tưởng chừng chỉ xảy ra trong Conan giờ thành hiện thực. Tần Lam đơ người, lát sau gầm lên "Tiber!!!" Bụi cây phía sau phát ra tiếng sột soạt, Tiber bước ra, cười khúc khích, lại gần xoa đầu Tần Lam rồi chạy nhanh ra chiếc xe đen đỗ gần đó đi luôn. Tần Lam bực mình, bộ quần áo giờ rộng thùng thình, cô không biết phải làm sao. Vương Khiết bên cạnh nãy giờ vẫn cười lăn lộn, cố nín cười ngồi xuống, gấp nhỏ chiếc áo lại quấn quanh cô. Tần Lam khuôn mặt phúng phính dễ thương, tóc chỉ dài đến lưng, thân hình nhỏ nhắn, tay chân mũm mĩm vô cùng dễ thương. Vương Khiết xoa xoa đầu Tần Lam nói "Tiểu Lam, chắc tôi phải mua quần áo cho cậu thôi, cậu dễ thương quá." Tần Lam tức giận đến đỏ bừng mặt, luôn miệng mắng Tiber, được Vương Khiết bế lên xe. Cẩm Mạn ở ngoài xe chờ, thấy Vương Khiết bế một đứa bé đến thì ngạc nhiên hỏi "Tần Lam đâu? Đứa bé nào đây? Cháu cô à?" Vương Khiết vờ nghiêm túc nói "Tần Lam có việc đi trước rồi, đây là con gái cô ấy." Cẩm Mạn sững người, hỏi lại "Cô nói gì? Con gái em ấy? Đúng là giống Tần Lam thật nhưng cô ấy đã sinh con bao giờ đâu?" Vương Khiết lắc lắc đầu "Cậu ấy chưa nói với cô à? Cậu ấy đã lấy chồng lâu rồi. Đây là con họ, đứa trẻ trước giờ ở với bố, giờ về chơi với Tần Lam." Tần Lam bực mình đánh mạnh vào người Vương Khiết hét to "Không được nói lung tung. Cẩm Mạn, đừng nghe cậu ấy nói. Em chỉ có chị thôi. Em là Tần Lam." Cẩm Mạn nghe đứa bé nói còn khó tin hơn việc Tần Lam có chồng, nghi ngờ hỏi "Cháu là ai?" Tần Lam tức giận tụt xuống, chạy lại ôm chân Cẩm Mạn, dụi dụi đầu "Chị là đồ ngốc. Rõ ràng chị lấy lần đầu của em mà còn nghi ngờ, em chính là Tần Lam. Nếu không tin thì em có thể chứng minh. Cẩm Mạn rất thích em bày bộ dáng giống mèo, chuyện đó chỉ có em biết thôi!." Cẩm Mạn tin tưởng, bế Tần Lam lên, Vương Khiết kể tóm tắt chuyện xảy ra, có điều không nói là do Tiber làm, cô không muốn Cẩm Mạn đuổi theo Tiber lúc này. Cẩm Mạn chấp nhận hiện thực, đưa Tần Lam đi mua quần áo, vô cùng thích thú Tần Lam dễ thương như vậy. Vương Khiết gọi Cố Viễn cùng Vương Minh đến để nói chuyện tại Vương gia. Cố Viễn nghi ngờ, nhìn đứa trẻ trước mặt, hỏi lại "Cô chắc không? Mẹ tôi sao có thể thế được? Hình như mẹ tôi là lạnh từ bé chứ đâu có gần gũi với người khác vậy?" Cố Viễn nói đúng vào nghi vấn của mọi người, Tần Lam hiện tại mặc một chiếc váy, không ngừng tươi cười và nũng nịu làm mọi người sởn da gà. Tần Lam chạy đến bên Cố Viễn, giật giật góc áo cậu, nở nụ cười nói "Viễn nhi, ta muốn ăn kẹo, con mua cho ta đi." Cố Viễn mắt mở to hết mức, quay ra nói "Thấy chưa, đây không phải mẹ tôi." Lập tức Tần Lam lại giật góc áo, lần này người nổi sát ý, trán toàn vệt hắc tuyến, tỏa ra hàn khí, lạnh lùng hỏi "Thế mày muốn mẹ như này à?" Nói xong lại mỉm cười. Cố Viễn rớt hàm "Đây chắc chắn là mẹ rồi!!!" Vương Minh từ bếp đi ra, cầm mấy chiếc kẹo đưa Tần Lam, tay chọc chọc má cô, cười thân thiện. Tần Lam vui mừng cầm kẹo bóc ra, bóc mãi không được liền tức giận ném cho Vương Minh. Vương Minh không hề giận mà vui vẻ nhặt lên bóc cho Tần Lam, tiếp tục véo má, xoa đầu cô. Trương Minh nghe chuyện vừa về đến nơi liền chạy vào, tay chưa kịp đặt lên đầu Tần Lam cô đã lườm cảnh cáo "Cấm xoa đầu ta. Chỉ Vương Minh và Cẩm Mạn được thôi." Nói xong lại tiếp tục há mồm chờ Vương Minh bóc kẹo.