Một viên đạn xoẹt qua vai anh, tiếp đến là một đống bom khói bị ném vào. Cẩm Mạn chạy lại, đỡ Cố Viễn ra sau ghế, thì thầm "Là bắn tỉa. Tầm người." Nói xong vứt cho Cố Viễn khăn tay để bịt mũi, còn cô nhanh chóng lăn sang một bên, quăng người xử một kẻ vừa nhảy từ cửa sổ vào. Cô im lặng quan sát, núp sau cánh cửa chờ đợi. Quả nhiên lát sau có kẻ cầm súng vào từ cửa chính. Tên này chắc chắn đã bắn chết một tên và đồng bọn hẳn xử lý hết rồi nên không hề phòng bị đi từ cửa chính vào. Cẩm Mạn lao lên đánh mạnh vào tay hắn làm rơi khẩu súng rồi đá văng hắn sang một bên. Tên này là lính đánh thuê, vô cùng dẻo dai lập tức bật dậy rút dao ứng chiến. Cố Viễn lẳng lặng từ đằng sau tiến lên giơ tay đánh vào gáy hắn nhưng chưa kịp hạ tay xuống đã bị hắn gạt chân, đè xuống đâm. Cẩm Mạn thấy tình hình không ổn vội nhặt khẩu súng lên bắn thẳng đầu hắn. Cố Viễn bị máu văng khắp mặt, đứng dậy lấy tay quệt mặt. Tên ban đầu bị đánh ngất tỉnh lại, nhanh chóng cầm dao chém Cố Viễn từ sau. Cẩm Mạn phát hiện, đẩy Cố Viễn ra, vai trái lĩnh luôn một vết chém. Cố Viễn kéo Cẩm Mạn lại, tung một cước vào bụng hắn. Hắn gục xuống, phun ra một búng máu, tiếp tục bò dậy. Cố Viễn lại bồi thêm một đấm vào mặt hắn, giật con dao cắm xuống yết hầu, ra tay nhanh gọn, dứt khoát. Cẩm Mạn thở dốc, nói với Cố Viễn "Xin lỗi, chắc hai tên này được thuê tới để giết tôi. Để cậu dính vào rắc rối không hay lắm, hôm nay hẹn cậu vốn là muốn yêu cầu hợp tác với Ghost. Ý cậu thế nào?". Cố Viễn rút khăn tay ra lau máu bắn, lạnh nhạt nói "Tôi đồng ý. Coi như tôi cảm ơn cô vì đã cứu tôi. Nếu không còn gì thì tôi về đây." Cẩm Mạn gật đầu, lại ngẩn người, trước đây Tần Lam cứu cô cũng thế này đi. Chợt lão Trương từ trong đi ra, tiến lại đặt hộp sơ cứu xuống, lo lắng hỏi "Cháu có cần đến bệnh viện không? Hay để ta gọi Minh." Cẩm Mạn lắc đầu, cảm ơn lão Trương, tự sơ cứu qua vết thương.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay là ngày giỗ mẹ Tần Lam, mấy năm nay Cẩm Mạn vẫn duy trì đến thắp nén nhang, thành tâm xin mẹ cô ấy tha lỗi. Tuy mẹ cô mới là người có lỗi nhưng vì mẹ cô mà mẹ Tần Lam mới mất, Tần Lam thiệt thòi cũng do cô nên cô thực áy náy, thường xuyên cầu mẹ cô ấy tha lỗi. Trời mưa to, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm vang, Cẩm Mạn do dự, cuối cùng quyết định cầm ô ra đấy. Hôm nay cô còn có việc nên đi sớm chút, hoa có trồng trong vườn nên cô nhờ lão Trương hái hộ. Cẩm Mạn cầm ô, bước nhanh qua các ngôi mộ khác, leo lên ngọn đồi nhỏ, nơi có một ngôi mộ duy nhất trên đó. Ngôi mộ rất đơn giản, chỉ là tấm bia đá lớn. Đằng sau còn có một cây cổ thụ thực to, Cẩm Mạn đặt bó hoa xuống, chắp tay cầu nguyện, vái hai cái, định quay lưng về. Ngưng cô chợt để ý, hình như có chai rượu ở gần đấy, không phải là có người ngồi uống rượu dưới trời mưa to đi, Cẩm Mạn tò mò đi vòng sau mộ. Bia đá to nên có người ngồi sau cũng sẽ không thấy được, cô đi vòng ra sau, mắt mở to khi thấy người ngồi đằng sau. Tần Lam mặc đồ ngủ đang ngồi dựa lưng vào bia đá, người ướt nhẹp, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào nơi bất định. Hoá ra, bao năm qua, mỗi lần cô đến viếng, Tần Lam đều ngồi đó lắng nghe lời xin lỗi, lời cầu nguyện của cô. Cẩm Mạn nhìn thấy thân ảnh mấy hôm nay cô luôn nhung nhớ lòng không khỏi xúc động, vui mừng, đau xót. Cô cứ nghĩ Tần Lam đã sớm chuyển ra nước ngoài làm việc cho công ty khác. Cẩm Mạn vội vàng tiến lại, giơ ô ra che cho Tần Lam. Tần Lam nhắm mắt, tay chống đất, đứng dậy nói "Mẹ tôi đã tha lỗi cho cô rồi." Nói xong đi lướt qua Cẩn Mạn. Cẩm Mạn cắn răng, kéo tay Tần Lam lại, ôm cô vào lòng. Tần Lam vô lực ngã vào lòng Cẩm Mạn, tay cố đẩy ra nhưng không được. Cẩm Mạn cảm nhận nước mưa lạnh thấm vào quần áo, nhìn Tần Lam yếu ớt, cả người lạnh toát không khỏi tức giận, vứt ô xuống bế Tần Lam vào xe. Tần Lam mệt mỏi, nhắm mắt ngủ, rúc người vào lòng Cẩm Mạn để cảm nhận chút hơi ấm. Trợ lý bối rối, hỏi nhỏ "Giám đốc, còn buổi họp?" Cẩm Mạn nhíu mày, nhìn xuống Tần Lam, trả lời "Huỷ họp đi, đưa tôi về nhà." Xe nhanh chóng rời nghĩa trang về biệt thự. Tần Lam như mèo con, dụi dụi mặt vào lòng cô, mặt hơi ửng đỏ do sốt, mắt nhắm chặt. Cẩm Mạn gọi điện cho Trương Minh, nhờ anh đến khám qua. Cẩm Mạn đưa Tần Lam lên phòng ngủ, cởi quần áo ướt ra lau người cho cô rồi lấy quần áo ra mặc cho cô. Tần Lam không lấy đồ ở nhà mà chuyển ra ngoài ở, mấy hôm nay hai người chưa từng gặp mặt, Cẩm Mạn sắp nhớ cô đến phát điên. Trương Minh gõ cửa vào, xách túi dụng cụ chuyên dụng tiến đến bên giường, lấy đồ ra khám cho Tần Lam rồi kê thuốc. Trương Minh khám xong, nói với Cẩm Mạn "Chị ấy bị sốt cao, tạm thời không nguy hiểm. Hay để tôi đưa chị ấy về. Cô không cần lo lắng." Cẩm Mạn không đồng ý "Trời mưa to, đi lại không tiện. Cậu cũng ở đây đi, để tôi chăm sóc cô ấy." Trương Minh phân vân, ngập ngừng "Nhưng mà cô với chị ấy......." Cẩm Mạn hỏi "Trương Minh, nói thật cho tôi được không? Cô ấy tại sao phải nói dối tôi? Chắc chắn cô ấy không hề chơi đùa đúng không? Có chuyện gì xảy ra?" Trương Minh lắc đầu, chối bỏ "Không có chuyện gì hết. Tôi không biết gì đâu. Có gì thì gọi tôi nhé." Nói xong đóng cửa về luôn. Cẩn Mạn càng nghi ngờ. Cô lúc ấy vô cùng đau khổ, nhưng khi suy nghĩ kỹ thì chắc chắn phải có lý do khác cô ấy mới làm vậy. Cẩm Mạn cởi đồ, chui vào chăn ôm Tần Lam, sưởi ấm cho cô ấy. Mèo con thấy hơi ấm, vội sát lại, rúc vào lòng Cẩm Mạn. Cẩm Mạn mỉm cười, vuốt mái tóc đã được lau khô của cô, tay xoa xoa lưng giúp cô ngủ ngon hơn.