Cẩm Mạn cúi xuống cắn cắn môi Tần Lam, môi đào căng mọng rớm chút máu, Cẩm Mạn đưa lưỡi liếm vết thương. Vị máu ngòn ngọt tan trong miệng đánh thức dục vọng trong lòng Cẩm Mạn, cả người nóng như lửa đốt. Tần Lam hơi hé miệng a một tiếng, Cẩm Mạn tranh thủ đưa lưỡi vào chiếm khoan miệng Tần Lam. Tay Cẩm Mạn vuốt ve đùi Tần Lam, tay kia chống xuống giường để Tần Lam không bị cô đè quá nặng. Cẩm Mạn ánh mắt loé sáng, mắt hồ ly mê hoặc ánh nhìn của Tần Lam, vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít mùi hương đang tỏa ra trên cơ thể Tần Lam. Từng dấu hôn đỏ thẫm lần lượt rơi xuống từ cổ đến xương quai xanh tinh xảo. Cẩm Mạn như hoá thành hồ ly, không ngừng mê hoặc Tần Lam, tiện tay cởi đồ của cả hai. Cơ thể đầy đặn của Tần Lam hiện ra, dù sớm nhìn thấy hết nhưng Tần Lam vẫn không giấu được vẻ xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhắm chặt hai mắt. Cẩm Mạn một bên xoa bóp, một bên ngậm, kích thích đôi tiểu bạch thỏ cứng lên. Chơi chán, Cẩm Mạn lại đi chuyển xuống vùng địa phương bí ẩn, tay không kìm được chạm vào hai cánh hoa. Cả người Tần Lam như có dòng điện đi qua, cái miệng nhỏ ư một tiếng. Tần Lam vừa rên một tiếng liền cắn chặt môi, không cho phát ra âm thanh xấu hổ. Cẩm Mạn dù rất muốn nhưng vẫn dừng lại dịu dàng hỏi "Lam, cho chị được không?" Tần Lam như bị mê hoặc, ôm cổ Cẩm Mạn nhẹ nhàng hôn. Cẩm Mạn nhận được sự đồng ý, vui mừng đáp lại nụ hôn của Tần Lam, tay không kiêng nể, từ từ tiến vào hoa huyệt ẩm ướt. Tần Lam nắm chặt ga giường, không phát ra âm thanh. Cẩm Mạn cúi xuống, liếm vành tai Tần Lam, cắn nhẹ. Bên dưới Tần Lam ngày càng ẩm ướt, Cẩm Mạn tiến sâu vào nữa, mơ hồ cảm nhận được tấm màng trinh tiết, tay dùng lực, xuyên qua tấm màng. Một dòng máu nhỏ chảy ra, Tần Lam đau, môi cắn đến bật máu, mồ hôi chảy ra. Cẩm Mạn đau lòng, dừng lại chút chờ Tần Lam hết đau, tay còn lại không ngừng vuốt ve cơ thể Tần Lam. Một lúc sau, cơn đau biến mất, thay vào là sự khó chịu, bứt rứt. Tần Lam vặn vẹo cơ thể. Thấy người dưới thân đã hết đau, Cẩm Mạn bắt đầu di chuyển ngón tay ra vào liên tục, đem lại khoái cảm cho Tần Lam. Cẩm Mạn khẽ nói "Lam, đừng nhịn nữa, cho chị nghe tiếng rên của em!" Lời nói như có thuốc mê, Tần Lam há mồm ra, rên từng tiếng. Cả căn phòng ngập tràn những tiếng ra vào cùng tiếng rên rỉ. Thấy Tần Lam chuẩn bị đạt cao trào, Cẩm Mạn gia tăng tốc độ, tường thịt ngày càng thít chặt, rồi Tần Lam thét lên một tiếng, cả người vô lực, thủy dịch tràn xuống thấm đẫm một mảnh ga. Cẩm Mạn lau mồ hôi trên trán Tần Lam, rút tay ra liếm sạch chất lỏng sền sệt đó, vị ngọt cùng vị hơi tanh tanh của máu hoà vào khiến Cẩm Mạn thèm muốn thêm nhưng lần đầu không lên quá nhiều, Cẩm Mạn đành cấp tốc chà sát của mình và Tần Lam với nhau. Hai cánh hoa đang mẫn cảm chợt bị kích thích làm Tần Lam giật bắn người, rên rỉ thành tiếng rồi nhanh chóng đạt cao trào cùng Cẩm Mạn. Cẩm Mạn thở dốc, nằm xuống bên cạnh Tần Lam, mắt tràn ngập ôn nhu nhìn mèo con đang buồn ngủ bên cạnh, ôm mèo con vào lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau~~~~~~~~~~~~~
Mới sáng sớm, còn chưa đến thời gian dậy, Tần Lam cả người mệt mỏi bị đánh thức. Mở mắt ra đã thấy Cẩm Mạn đang cầm khăn ấm lau người cho cô. Cẩm Mạn chú tâm, lau từng chút một thật dịu dàng. Tần Lam cực kỳ thoải mái, khẽ cử động. Cẩm Mạn nhẹ giọng nói "Dậy rồi à, còn sớm, em mau ngủ thêm đi!". Tần Lam lười biếng nhắm mắt ngủ lần nữa. Tỉnh dậy đã thấy ga giường thay từ bao giờ, quần áo cũng mặc gọn gàng, bên cạnh là Cẩm Mạn đang ngồi nhắn tin. Cẩm Mạn nhìn qua, thấy Tần Lam đã dậy liền giục xuống ăn sáng, hôm nay đã bắt đầu kỳ nghỉ lễ, cô thực muốn nhanh một chút về quê thăm bà. Hai người ăn sáng xong, thu dọn đồ đạc rồi cầm theo lễ vật đã mua từ trước, bắt xe đến sân bay. Trong lúc Tần Lam đi ký gửi đồ, Cẩm Mạn ngồi ở ghế chờ, một thân mũ lưỡi trai hồng, kính râm đen, áo phông và quần bó làm toát lên vẻ trẻ trung, thu hút không ít ánh nhìn. Tên công tử họ Bạch từ đâu chui ra, tỏ vẻ mừng rỡ nhận ra người quen, buông lời chào hỏi "Ồ! Tưởng mỹ nữ nào đang ngồi đây chứ, hoá ra là em à? Chúng ta có duyên quá ha!" Cẩm Mạn nhận ra hắn liền mỉm cười đáp lại "Chúng ta đúng là có duyên thật, Bạch công tử". Nhận được câu trả lời khách sáo, hắn liền ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua đặt lên thành ghế, nhìn như đôi tình nhân trẻ. Thấy Cẩm Mạn ngồi nhàn nhã đọc tạp chí, họ Bạch liền hỏi "Người hôm trước không đi với em à?", giọng thập phần cảnh giác. Từ hôm đấy hắn nghĩ đi nghĩ lại, người cao quý như Tần Lam làm sao lại có quan hệ với cô gái không Tên tuổi này được, chắc là qua đường tiện tay giúp đỡ nên hắn lấy lại phần nào can đảm, đi đến bắt chuyện với người đẹp. Cẩm Mạn không quan tâm, bình thản ngồi đọc, coi hắn như không khí. Bạch công tử từ bé đến lớn chưa từng bị ăn bơ, lập tức nắm lấy cổ tay người đẹp, ánh mắt dâm tà dán trên đường cong của Cẩm Mạn. Tần Lam quay lại, thấy một màn kia liền tăng cước bộ, đi đến giật tay Cẩm Mạn ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên công tử, cả người tỏa ra hàn khí. Bạch Phi bị nhìn đến lạnh toát, để ý đám đông đang xôn xao, máu nóng dồn lên mặt không coi ai ra gì kéo Cẩm Mạn lại. Tay vừa đụng vào eo Cẩm Mạn thì bị một bàn tay lạnh như băng bắt lấy, lực đạo như muốn phế tay hắn. Bạch Phi kêu lên sợ hãi, rụt tay lại. Đám người xung quanh nhận ra Tần Lam, liền rút máy chụp, Tần Lam khó chịu quay đi, kéo Cẩm Mạn vào nhà vệ sinh. Cẩm Mạn thích thú xem vẻ mặt tức giận của Tần Lam, quan trọng hơn là Tần Lam - cục băng ngàn năm lại tức giận vì cô, mùi giấm bốc lên nồng nặc. Tần Lam vào trong liền rửa tay xà phòng, kéo tay Cẩm Mạn lại xát ít xà phòng, bàn tay mềm mại cọ vào lòng bàn tay cô, thật nhẹ nhàng rửa trôi xà phòng, rút khăn tay ra lau khô tay cô. Tần Lam chăm sóc Cẩm Mạn thật cẩn thận, nâng niu, tôn trọng, bảo vệ cô khi cô cần khiến Cẩm Mạn thật xúc động, không muốn buông tay. Liệu con đường cô chọn có làm tổn thương Tần Lam không? Có nên thay đổi kế hoạch không? Cô không biết phải làm thế nào mới có thể bảo vệ những thứ cô trân trọng.
———————————————————
Hôm nay sinh nhật mình đó! Cô đơn quá! Bạn bè đi chơi hết rồi, đành ngồi viết chap mới cho đỡ chán! Mình cũng muốn có sinh nhật giống Cẩm Mạn a
Thân ái!