Diệp An Thần bị Đông Phương Tuyệt đưa tới một hội trường lớn, kỳ thật nói là hội trường cũng không đúng, nơi này phải nói là phìng riêng của Đông Phương Tuyệt, một phòng nghỉ riêng. Bất quá nhìn bài trí bên trong trang hoàng, Diệp An Thần không thể không nói, này trường học thực sự có tiền a, một phòng nghỉ cũng có thể làm xa hoa như vậy.
Bị Đông Phương Tuyệt ấn lên sô pha nằm nghỉ ngơi, trên người còn được đắp chăn, mà trong tay cũng cầm một ly nước sôi để nguội, mà vừa rồi cậu còn uống một đống thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt, chỉ kém ở chỗ này truyền nước biển.
Mà Đông Phương Tuyệt lại là ngồi ở bên cạnh sô pha nhìn cậu, Diệp An Thần không được tự nhiên động động thân thể, lại cảm thấy biệt nữu a! Cậu chỉ là bị cảm, hơi phát sốt một chút, cũng không cần hầu hạ cậu như vậy đi!
Hơn nữa……
Đối mặt với ánh mắt Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần rốt cuộc vẫn chịu không nổi đem đầu quay đi. Nhìn bác sĩ ở một bên thu dọn. Bác sĩ một đầu tóc hoa râm, vừa rồi trợ lý giới thiệu nói là bác sĩ La. Tuy rằng Diệp An Thần không quen biết, nhưng nghĩ đến thân phận của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cảm thấy, ông bác sĩ trước mặt này cùng bác sĩ của bệnh viện hẳn không giống nhau.
Vì trận cảm nhỏ của cậu liền cố ý đi một chuyến, Diệp An Thần cảm thấy trong lòng bất an a. Cậu từ nhỏ đến lớn đều không có quá thưởng qua đãi ngộ như vậy a, hiện tại đột nhiên bị Tổng Tài đại nhân dành đãi ngộ như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh () a.
() Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt mà sinh sợ hãi.
Vị bác sĩ La kia, phía sau còn đi theo hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, kỳ thật nói là người trẻ tuổi, cũng chỉ là đối với bác sĩ Là mà thôi. Hiện tại hai người kia trên người đều đem theo hòm thuốc, đi theo sau bác sĩ La.
“Chỉ cần chú ý uống thuốc, không tới mấy ngày là tốt. Nếu không yên tâm, Đông Phương tổng tài gọi một tiếng, tôi sẽ lại đến kiểm tra một lần nữa.” Bác sĩ La cung kính nói với Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Tuyệt nghe xong liền gật gật đầu, lại hỏi những việc cần chú ý, liền cho bọn họ đi về.
Nhìn cửa đóng lại, Diệp An Thần lại cảm thấy quái quái, vừa rồi ánh mắt nữ bác sĩ trẻ tuổi nhìn cậu, cậu lại cảm thấy trong ánh mắt nàng giống như còn bao hàm ý khác, chỉ là trong lúc nhất thời cậu không có những ra.
“Cảm giác khá hơn chút nào không?” Chờ những người đó vừa đi ra, trong phòng liền còn lại hai người Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt nắm tay Diệp An Thần, hỏi.
Mà Diệp An Thần lại nhìn tay của mình bị tổng tài đại nắm lại, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Này…… Thật sự không phải cậu hiểu sai đi!
Nhớ tới đêm qua cũng như là, hiện tại…… Tình huynh đệ sẽ như vậy sao? Diệp An Thần thật sự không tin a, cái này không phải cơ tình () thì là cái gì?
() Cơ tình: Cơ trong cơ lão (gay), tình trong tình cảm.
“Muốn ngủ một giấc hay không? Vừa rồi bác sĩ nói, uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ mau khỏi hơn.” Tuy rằng Diệp An Thần không nói gì, nhưng là Đông Phương Tuyệt cũng không thèm để ý, tiếp tục nói, thấy Diệp An Thần ngốc ngốc gật đầu, Đông Phương Tuyệt liền đem một cái gối đầu đặt dưới, đỡ Diệp An Thần nằm xuống.
Sau đó…… Nguyên bản thân hình cao lớn hơi cúi xuống. Thời điểm Diệp An Thần còn nghi hoặc, Tổng Tài đại nhân khom lưng hướng tới gần là muốn làm gì, liền cảm giác được trên trán mình có một chút mềm mại. Chóp mũi tràn đầy mùi hương của Tổng Tài đại nhân, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, rất dễ ngửi. Trước mắt là cằm của Tổng Tài đại nhân, tinh tế, lại rất đẹp. Theo đó là thanh âm trầm trầm có chút quan tâm, sủng nịnh của Tổng Tài đại nhân: “Nếu có cái gì không thoải mái nói, phải nói cho tôi biết không?”
Chỉ là…… Ai có thể nói cho cậu, việc vừa rồi là như thế nào…… Diệp An Thần đầu óc có điểm loạn, nhưng hiện tại…… Lại ngốc tại chỗ, trống rỗng, thật sự là trống rỗng a.
“Ngoan ngoãn ngủ.” Sau đó mặt Tổng Tài đại nhân lại một lần nữa tới gần, sau đó, Diệp An Thần theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp theo, xúc cảm trên trán càng thêm chân thật chút, thậm chí còn có thể cảm nhận hơi thở trên trán mình.
Hình như là vừa rồi thuốc cảm phát huy tác dụng, Diệp An Thần cảm thấy đầu óc lâng lâng, giống như cảm giác đều là mơ hồ.
Cảm giác được Đông Phương Tuyệt rời đi, nhưng là mùi nước hoa Cologne giống như vẫn quanh quẩn quanh cậu. Cảm giác được Đông Phương Tuyệt nắm lấy tay cậu, sau đó ở trên tay cậu có cảm giác lành lạnh. Lại sau đó…… Diệp An Thần cảm thấy giống như vẫn luôn có ánh mắt dừng lại ở trên người cậu.
Trong phòng thực an tĩnh, an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim giây chạy của đồng hồ treo tường, một giây lại một giây, Diệp An Thần cảm thấy chính mình giống như đã không còn cảm giác được. Tiếp theo liền nghe thấy tiếng gõ cửa cực nhẹ, rồi lại nghe thấy tiếng mở cửa, cùng tiếng bước chân.
Nghe thấy Đông Phương Tuyệt ở bên tai cậu nói "Tôi hiện tại có việc, nhưng sẽ rất nhanh trở lại, em ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt ” Sau đó Đông Phương Tuyệt đứng dậy, lại sau đó, liền lại một lần nữa nghe Đông Phương Tuyệt bên tai cậu sung sướng nói, “Nếu thời điểm tôi trở về không thấy em, như vậy cả đời này bất luận em trốn ở đâu tôi đều sẽ đi tìm.”
Sau đó là tiếng bước chân rời đi, cùng…… Tiếng đóng cửa. Mà trong phòng cũng trở về không khí ban đầu, đồng hồ cổ kia, một giây lại một giây, mỗi một giây trôi qua, Diệp An Thần đều cảm thấy hô hấp của chính mình như đều biến mất.
Chậm rãi mở to mắt, đầu óc như cũ vẫn là nằng nặng. Cậu phát sốt, hơn nữa nóng đến lợi hại, thân mình cũng không động đậy nổi.
Cho nên, vừa rồi đều là cậu ảo giác. Bên tai vẫn là tiếng kim giây chạy cùng tiếng hô hấp của cậu.
Vừa rồi…… Nói, vừa rồi đã xảy ra cái gì? Cậu hẳn là phát sốt đến hồ đồ đi, Tổng Tài đại nhân, hôn cậu? Ha……? Không phải thật sự đi!
Cảm giác hảo thần kì, tuy rằng cậu vẫn luôn ẩn ẩn giống như biết một chút, nhưng hiện tại lại công khai ở trước mặt cậu, muốn cậu tiếp thu như thế nào. Trong ý thức của cậu, Tổng Tài đại nhân là của nữ chính, nhưng là hiện tại…… Tổng Tài đại nhân thật sự thích cậu sao? Thích cậu…… Thật là……
Quả thực không thể tin được a! Chính mình xuyên qua tiểu thuyết không phải là tiểu thuyết ngôn tình sao? Nếu là ngôn tình mà nói, chuyện hiện tại là như thế nào? Vì cái gì tổng tài sẽ hôn cậu……
Vừa rồi là ảo giác đi…… Từ trên sô pha nhổm dậy, trợn tròn mắt nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên Diệp An Thần không biết phải làm sao bây giờ? Hiện tại bỏ chạy? Là không có khả năng, vừa rồi Tổng Tài đại nhân đã nói, nếu cậu rời đi……
Cậu sẽ không bao giờ hoài nghi lời Tổng Tài đại nhân, bởi vì nếu Tổng Tài đại nhân thật sự cong, cậu cũng như cũ vẫn là không có gì để nói. Hơn nữa…… Rời đi…… Nếu vừa rồi Tổng Tài đại nhân không có nói câu kia, cậu nhất định sẽ trong thời gian nhanh nhất rời đi, nhưng hiện tại…… Đi nơi nào…… Trừ phi là rời khỏi thế giới này, nói cách khác, mặc kệ trốn đến nơi nào, Tổng Tài đại nhân đều có thể tìm được cậu……
Rối rắm sao?…… Đúng vậy, Diệp An Thần cảm thấy, cậu từ đầu đến cuối đều không có nghiêm túc tự hỏi, ngay cả khi mới vừa xuyên đến đây cậu đều không có tự hỏi chính mình sau này như thế nào.
Hơi hơi giật giật, liền cảm giác được nơi trên cổ tay lành lạnh, hơi dời mắt, thấy chính một cái đồng hồ bạc. Rất đơn giản, lại cũng thực tinh xảo, nghĩ vừa rồi Tổng Tài đại nhân đeo lên tay cậu hẳn là cái này.
Mắt không khỏi nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, lại nhìn kim đồng hồ đi một vòng lại một vòng, Diệp An Thần vẫn không có suy nghĩ cẩn thận hiện tại rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Đầu vẫn đau đau, hiển nhiên vừa rồi sốt còn chưa giảm, hơn nữa vừa rồi Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần cảm thấy, nói không chừng chính mình hiện tại so vừa bị bệnh còn nghiêm trọng hơn.
Đi giày vào, thời điểm cầm giày không khỏi sửng sốt, có điểm ngốc lăng lăng đem giày ngửi ngửi, hảo thúi!! Rốt cuộc đã đi vài lần, thúi như vậy cũng là bình thường a!
Nhưng là…… Vừa rồi chính mình nằm xuống hình như là Tổng Tài đại nhân tự mình cởi giày cho cậu đi!! Liền tính Tổng Tài đại nhân không có thói ở sạch nghiêm trọng, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có, nhưng là hiện tại…… Nhưng là…… Nhưng là…… Diệp An Thần cảm thấy cậu có loại cảm xúc muốn dùng sức vò đầu, hoặc là có xúc động đến muốn đâm đầu vào tường phải làm sao bây giờ?
Tổng Tài đại nhân là…… Thật sự coi trọng cậu đi! Đi!!