Tổng Tài Nhầm Lẫn Sắc Phu Nhân

chương 6: đừng quá phận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Vi, @cookieisvi.

Bỏ qua chân cô, anh lại lấy vài viên đá xoa lên má cô nhằm giúp tiêu sưng. Nhược Nhiên ngồi yên không dám động hưởng thụ những yêu thương của anh với cô.

" Được rồi, đừng chạy lung tung nữa" Anh cất đồ lại vào hộp thuốc sẵn dặn dò cô.

Nhược Nhiên nghe vậy tuy rất sợ nhưng cũng lí nhí nói " Em..không được anh còn chưa ăn gì bà chủ sẽ không vui "

Cô thấy động tác của anh dừng lại lòng run rẩy, Âu Cung Tước ngước nhìn cô nhíu mày " Không có gì anh sẽ tự lo em nghỉ ngơi đi "

" Nhưng.." Mặc kệ lời cô nói, anh coi như không nghe thấy đẩy cô xuống giường lớn đắp chăn cho cô.

Trước khi chìm vào giấc ngủ cô còn nghe loáng thoáng bên cạnh mình ba chữ dịu dàng " Ngoan, ngủ đi! "

Nhược Nhiên gật đầu nghiêng người nằm xuống đệm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã có hơi thở nhè nhẹ vang lên.

Cả đêm bị anh giày vò cô thấm mệt nên ngủ rất nhanh, nhìn cô bé mệt mỏi vùi vào gối ngủ lòng lại nhói lên.

Tại sao phải vì một người phụ nữ không tim không phổi đã bỏ anh mà tự hành hạ mình như vậy trong khi có một người luôn bên cạnh anh lo lắng từng miếng ăn miếng ngủ chứ.

Vuốt vuốt tóc cô hôn nhẹ lên trán sau đó mới nhẹ nhàng xoay người ra khỏi phòng. Âu Cung Tước anh hôm nay quyết định sẽ không màn những chuyện đã qua nữa!

Đã là quá khứ thì nên cất vào dĩ vãng quan trọng là hiện tại, anh bước xuống lầu liền thấy các quản gia người hầu khiếp sợ đứng sẵn.

"Dọn bữa ăn cho tôi! " Các người hầu đã lâu không nghe giọng anh nên phải thật lâu mới thích ứng được mà đi bày đồ ăn ra.

Ăn xong anh lên thư phòng được đóng chặt của mình, đã lâu lắm rồi kể từ ngày anh suy sụp. Lúc đó anh đều muốn buông bỏ mọi thứ thế giới anh trở nên tối lại.

Nhưng cũng nhờ có cô giúp anh thắp lại thế giới này, thư phòng luôn luôn vẫn sạch sẽ không một chút bụi do mỗi ngày đều có người vào dọn dẹp.

Anh mở laptop lên sốc lại tinh thần xem lại tình hình công ty từ cổ phiếu cho đến bất động sản những chuyển biến của thương trường ngày nay.

Đã đến lúc anh quay trở lại gánh vác công việc, ba anh đã mệt mỏi nhiều năm nay rồi.

Trời ngả tối...

Anh từ thư phòng bước ra xoa mí mắt mỏi mệt nhớ đến cô gái nhỏ còn ngủ lòng chợt hạnh phúc.

Nhẹ nhàng đi sang phòng, quả nhiên trên giường ló lên vật nhỏ nhỏ còn đang ngủ. Không muốn gọi cô dậy nhưng từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì nên anh lay lay vai cô.

"Nhược Nhiên, dậy đi em!" Đột nhiên, cô mở mắt ngồi bật dậy nhìn anh rồi lùi ra sau.

"A, em..em xin lỗi, em..không cố ý ngủ nhiều em..em đi làm việc bây giờ đây!" Âu Cung Tước cả kinh, rõ ràng giọng điệu của anh dịu dàng như vậy mà doạ đến cô sao.

Nhược Nhiên nói dứt lời chân hoảng loạn bước xuống giường nhưng bị anh giữ tay lại "Nhược Nhược, bình tĩnh em bị làm sao vậy? Anh đây mà"

Cô nhìn anh hơi thở gấp gáp một chút sau đó mới thả lỏng người "Em..ngủ bao lâu rồi?"

"Bây giờ đã là chiều tối rồi xuống ăn tối thôi! " Âu Cung Tước xoa xoa lòng bàn tay cô.

Cô mở to mắt "Em xin lỗi em ngủ nhiều quá rồi, đi xuống em dọn bữa tối cho anh nhé."

Trên bàn ăn đã đầy ấp các món ăn ngon miệng, Nhược Nhiên cầm đũa gắp liên tục thức ăn vào chén của anh miệng thì luôn luôn nói "Món này rất ngon anh ăn đi, cả này nữa! "

" Được rồi, em cũng ăn đi cứ gắp cho anh mãi! " Âu Cung Tước thật là hết nói nha đầu này không biết lo cho bản thân mình sao?

Cô mím môi một chút gật đầu vùi vào chén ăn "Vâng"

Một màn ân ái này rơi vào mắt Mị Na, bà ta nhíu mày ưu nhã đi vào nhà.

"Con trai, con..chịu trở lại rồi sao? "

Âu Cung Tước quay đầu lại thấy mẹ mình thì đứng lên chào hỏi "Vâng, đáng lẽ ra con nên thức tỉnh sớm hơn không nên mù quáng như vậy "

Bà bước đến ôm con trai vỗ vỗ lưng "Không sao, mẹ hiểu mà "

Anh đột nhiên nhớ tới điều gì quay người dẫn cô lên "Mẹ, tất cả là nhờ Nhược Nhược cô ấy đã giúp con vượt qua đó mẹ à! "

Mị Na nheo mắt lại sau đó cười nói

"Ừ, là mẹ nhận nuôi con bé về để chăm sóc con "

" Vâng, sau này con muốn cưới cô ấy mẹ à. Cô ấy là một người rất đáng thương không nơi nương tựa còn thật thà! " Âu Cung Tước nói ra quyết định của mình.

Mị Na căng mắt "Chưa biết được con trai à, con đừng thật thà quá cô ta cũng đã từng lừa con như vậy thôi. Đừng vội tin tưởng, tính sau đi! "

Cô cúi đầu càng thấp, chỉ cảm thấy anh bên cạnh cứng đờ lại rồi nhìn sang mình.

Anh không nói gì hết chỉ trầm mặc đi lên tầng.

Phòng khách chỉ còn lại cô và Mị Na

" Nhược Nhiên, lại đây! "

Cô sững người " Vâng! "

Bà ta ngồi trên ghế còn cô thì đứng, cô cảm nhận được ánh mắt bà nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Con biết rõ là ta nhận nuôi con về để làm gì, là chăm sóc thằng bé! Chứ không phải quyến rũ nó rồi yêu nó trở thành vợ nó. Mong con nhớ thân phận của mình, đừng, quá, phận! " Ba chữ cuối đập vào thần kinh của Nhược Nhiên.

Một câu đó ăn mòn cô từng chút từng chút một, Nhược Nhiên chua xót cúi đầu "Vâng, con sẽ nhớ! "

"Được rồi, ngủ ngon! " Dứt lời bà ta đứng lên rồi đi lên lầu.

Tiếng giày cao gót lanh lảnh đi lên tầng cứ như đang dẫm từng bước vào trên người cô.

Nhược Nhiên đau khổ ngồi khuỵ xuống nền đất, cô biết mà số phận của cô sẽ không bao giờ được may mắn như người khác cả!

Cũng phải, người như cô làm sao mà xứng với anh? Anh là hoàng tử là phải dành cho công chúa chứ không phải là cô bé Lọ lem dơ bẩn như cô!

Hết chương

Đừng ai nói máu chó hay cẩu huyết này nọ Vì tác giả thích máu chó vậy đó nên còn máu cho dài dài nghen hì hì

Thả cho tui sao nha ‍️

Vi

Truyện Chữ Hay